Chương 373: Điều Thiện
Chương 373: Điều ThiệnChương 373: Điều Thiện
"Lý thôn trưởng, đến bây giờ ông còn chưa chịu nói thật sao?" Thẩm Bích Thấm nhìn thẳng vào Lý trưởng thôn, vẻ mặt cô nghiêm nghị.
"Ôi, cháu đoán sai rồi, chuyện sơn tặc tập kích đến thôn của các cháu đúng là do nương của Quế Vân nói ra nhưng thật ra cho dù nương của Quế Vân có nói hay không thì sớm muộn gì sơn tặc cũng sẽ đến đây, chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian mà thôi."
Lý trưởng thôn thở dài một hơi nói: "Bây giờ họ đã gặp báo ứng rồi, mấy người họ cũng không phải bị giết đơn giản như vậy, trên người họ... Ôi, những kẻ sơn tặc kia thật sự không phải là người."
Quả nhiên là thế.
Lấy được sự xác nhận của Lý trưởng thôn, Thẩm Bích Thấm xem như đã hoàn toàn hiểu rõ, xem ra Lý lão thái ghi thù chuyện trước đây, đồng thời vì tự vệ nên mới bán rẻ thôn Thẩm Gia, quả nhiên là biện pháp tốt, nhất cử lưỡng tiện.
Nghe Lý trưởng thôn nói những lời này khiến Thẩm Bích Thấm suýt nữa đã bật cười thành tiếng.
Báo ứng cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Dù thế nào đi nữa nhận được kết cục thế này đều do mấy người Lý lão thái tự mình tìm lấy mà không có liên quan gì với thôn Thẩm Gia của họ.
Lễ nào Lý trưởng thôn cũng chưa từng nghĩ đến điều này? Trong mắt người ngoài, thôn Thẩm Gia vẫn một mực nghèo khó, nếu sơn tặc biết được tin tức này, chúng cũng lười tìm đến đây.
Còn nữa nếu thôn Thẩm Gia của họ không có công tác phòng vệ hoàn thiện thì bây giờ chính thôn Thẩm Gia đã bị sơn tặc gieo tai họa cho rồi, thế nhưng kết cục của mấy người Lý lão thái sẽ là một cảnh tượng hoàn toàn khác.
Người chết rồi thì sao? Lẽ nào chết rồi thì tất cả những lỗi lâm của họ đều xem như chưa từng xảy ra?
Loại người này căn bản không đáng để họ đồng tình và thương hại.
"Nương, đại tỷ, mọi người cũng nghe rồi đó, những người này không đáng để chúng ta phải đi nhặt xác." Thẩm Bích Thấm thờ ơ nói.
"Thấm Nhi à, họ đã làm sai nhưng dù sao đó cũng là người thân của Ngọc Nhi."
Nhìn gương mặt lạnh như băng của Thẩm Bích Thấm, trong lòng Thẩm Lâm thị không khỏi luống cuống, bà ấy vội vàng bước lên cầm tay nàng, dịu dàng nói: "Con cũng nên đứng trên lập trường của Ngọc Nhi mà nghĩ lại, nếu người xảy ra chuyện chính là nương, lẽ nào con lại vì nương đã làm sai mà vứt bỏ nương sao?”
Tuy bà ấy hiểu Thẩm Bích Thấm nói không sai nhưng không biết vì sao Thẩm Lâm thị luôn cảm thấy tính tình Thẩm Bích 'Thấm quá cứng rắn và lạnh lẽo, cũng không có được sự mềm mại và lương thiện mà một nữ hài tử nên có, như thế này cũng không tốt.
"Đương nhiên sẽ không."
Nghe Thẩm Lâm thị nói, phản ứng đầu tiên của Thẩm Bích Thấm chính là phủ nhận. Trong lòng nàng chỉ cần là người nàng quan tâm, cho dù người kia có bị thế gian công nhận là một đại ác nhân thì nàng vẫn liều mạng, cho dù phải làm kẻ thủ cho tất cả mọi người ở khắp thiên hạ này, nàng vẫn phải bảo vệ người kia thật chu toàn.
Thế nhưng vừa nghĩ như vậy Thẩm Bích Thấm lại ngây ngẩn cả người, tiếp theo đó trong ánh mắt sắc bén kia lại trở nên ảm đạm, không phải vì cái gì mà chỉ vì nàng nhớ đến câu nói trong lòng nghĩ điều thiện" của Dung Phác Thực thiền sư đã từng nói, lúc này câu nói đó đột nhiên hiện lên trong đầu nàng, giống như tiếng vọng ngay bên tai khiến cả người nàng rét run.
Đúng vậy. Vào thời khắc này Thẩm Bích Thấm đột nhiên hiểu ra.
Thì ra nàng chính là một người lạnh lùng như vậy, với người mình quan tâm, nàng có thể dùng cả sinh mạng của mình để bảo vệ người đó nhưng với những kẻ râu ria khác thì nàng hoàn toàn xem nhẹ họ.
Cho dù trên mặt nàng vấn là nụ cười ngọt ngào vô hại như thế nhưng trong lòng mình lại vô cùng lạnh lão.