Làm Giàu: Cuộc Sống Điền Viên Của Nông Nữ (Dịch Full)

Chương 377 - Chương 377: Có Ý

Chương 377: Có Ý Chương 377: Có ÝChương 377: Có Ý

Vốn dĩ tâm trạng của ông ấy đang rất tốt, vừa về đến nhìn thấy Thẩm Bích Thấm thì ý cười trên mặt càng đậm hơn.

"Phụ thân, người mau đi tắm rửa đi, đừng quên một lát nữa còn dẫn theo tam ca và tứ ca đến mời ông Phùng và bà Triệu đến ăn bữa cơm đoàn viên với nhà chúng ta." Đặt bánh tổ trong tay mình lên bàn, Thẩm Bích Thấm mỉm cười nhắc nhở.

Người phương bắc có truyền thống ăn SỦi cảo vào đêm giao thừa mà người phương nam lại ăn bánh tổ, mang ý nghĩa mỗi năm sẽ nâng cao bản thân hơn.

Ngoài trừ bánh tổ, đồ ăn cần thiết vẫn còn hai món nữa chính là cá và rau hẹ xào đậu hũ.

Cá ngụ ý cho mỗi năm đều dư dả, còn rau hẹ xào đậu hủ mang ý nghĩa thích hợp với người Mân Nam hơn, vì nó được nói từ phương ngữ của Mân Nam mà thành, tất cả mọi người ở Mân Nam đều nói như vậy, rau hẹ xào đậu hũ, mỗi năm đều có.

"Được rồi, vậy ở đây đành để con vất vả rồi!" Thẩm Thủ Nghĩa mỉm cười xoa đầu Thẩm Bích Thấm, sau đó ông ấy bước nhanh về phòng tắm rửa.

"Ngũ muội, muội tới đây một lát!" Thẩm Bích Thấm vừa mới đi ra khỏi gian nhà chính, đột nhiên Thẩm Bích Ngọc đã nhô đầu ra từ phòng mình, nhỏ giọng gọi nàng.

"Đại tỷ, thế nào?" Thẩm Bích Ngọc nghỉ ngờ nhìn Thẩm Bích Ngọc, nàng đi về phía phòng nàng ấy.

"Việc này... Muội có thể giúp tỷ giao cái này cho Đại, Đại Võ không?” Thẩm Bích Ngọc vừa nói đã đỏ mặt, nàng ấy cúi đầu đưa vật đã được gói lại bằng một miếng vải đen trong tay mình cho Thẩm Bích Thấm.

"Đây là cái gì?" Thẩm Bích Thấm chớp mắt.

"Giày, giày vải." Thẩm Bích Ngọc ấp a ấp úng một lúc mới nói ra, càng lúc đầu nàng ấy càng sắp chôn xuống ngực rồi.

Thẩm Bích Thấm mở ra xem, trong đó là hai đôi giày vải mới, một đôi màu đỏ sâm thêu hoa, một đôi màu xám, đường may khéo léo, giày cứng cáp, vừa nhìn đã biết người làm ra chúng đã rất cẩn thận

"Đại Võ thúc?”

Thẩm Bích Thấm lại nhìn hai đôi giày trong tay mình một lần nữa, nàng nghiêng đầu xác nhận lại. Phải biết rằng, tặng giày cho nam tử chưa lập gia đình có hàm ý không hề tâm thường.

"Ừm." Thẩm Bích Thấm nhẹ giọng lên tiếng, đôi má của nàng ấy ửng đỏ như quả đào tươi. "Đại tỷ, tỷ, chẳng lẽ tỷ..."

Sau khi đã được xác nhận lại, Thẩm Bích Thấm còn không hiểu gì nữa, ánh mắt nàng đột nhiên vụt sáng. Lễ nào hai người này vừa ý nhau?

"Ôi, muội đừng hỏi nữa, nhanh đưa đến đó là được rồi."

Thấy Thẩm Bích Thấm giả vờ ngốc nghếch nhưng trong mắt lại hiện rõ vẻ đang trêu chọc mình, Thẩm Bích Ngọc thẹn thùng, giận dỗi liếc nàng, sau đó bụm mặt chạy vào bếp.

Thẩm Bích Thấm thì cười vui vẻ một trận trong lòng mình. Đây chính là chuyện tốt!

Thẩm Đại Võ là người chất phát, trung thực, cực kỳ hiếu thảo, mà bà Triệu chắc chắn là một người mẹ chồng thương yêu con dâu, đại tỷ của nàng thiện lương, tính tình mềm yếu, gia đình như vậy rất phù hợp với nàng ấy. Chỉ là hai người này vừa ý nhau từ bao giờ nhỉ? Không hề có biểu hiện gì? Giấu giếm thật kín!

Biết Thẩm Bích Ngọc còn chờ mình trả lời Thẩm Bích Thấm cũng không trì hoãn nữa, rất nhanh sau đó nàng đã đi đưa đồ sang.

Nhưng khiến Thẩm Bích Thấm bất ngờ chính là Thẩm Đại Võ nhận được giày xong lại không có biểu cảm ngại ngùng mà chính là ngạc nhiên. Đến lúc này Thẩm Bích Thấm mới hiểu được thì ra đại tỷ nhà mình tương tư đơn phương mà thôi.

Chỉ là trong khi Thẩm Đại Võ còn đang mờ mịt thì Thẩm Triệu thị lại cực kỳ Vui vẻ.

"Thấm nha đầu à, cháu qua đây! Bà Triệu có mấy lời muốn hỏi cháu."

Thẩm Đại Võ còn không hiểu nhưng Thẩm Triệu thị là người từng trải, bà ấy lập tức hiểu được tấm lòng của Thẩm Bích Ngọc, bà ấy vui vẻ kéo Thẩm Bích Thấm sang một bên.

"Bà Triệu, có chuyện gì bà cứ hỏi là được rồi." Thẩm Bích Thấm khẽ cười nói, nàng đã đoán được Thẩm Triệu thị muốn hỏi cái gì.

"Cái này thật sự là Ngọc nha đầu đã làm sao?" Thẩm Triệu thị nhìn đôi giày màu đỏ sậm, bà ấy lật đi lật lại, xem đi xem lại rất nhiều lần, càng xem lại càng hài lòng.
Bình Luận (0)
Comment