Chương 381: Giọt Nước Mắt Cảm Động
Chương 381: Giọt Nước Mắt Cảm ĐộngChương 381: Giọt Nước Mắt Cảm Động
Thật lâu sau đó cánh môi của Mộ Dung Húc hơi run lên, sau đó hắn ngẩng đầu nhìn về phía Phùng lão, vô cùng chật vật mà phun ra mấy từ này.
"Húc Nhi, cháu mau nhận đi! Đó là tấm lòng của Lâm thẩm nương."
Tuy ngoài mặt Mộ Dung Húc vẫn bình tĩnh như trước đây nhưng trong mắt đã bị bao phủ bằng sự chờ mong và luống cuống. Phùng lão là người nhìn thấy rõ ràng nhất, trong lòng ông ấy cũng cảm thấy chua xót, ông ấy phải cố gắng đè nén sự đau khổ, buồn bã dưới đáy lòng mình, lúc này mới ngẩng đầu mỉm cười, khẽ gật đầu với Mộ Dung Húc.
"Tạ ơn, Lâm thẩm nương."
Phùng lão dứt lời còn chưa được bao. lâu, lúc mọi người ở đây đều cho rằng Mộ Dung Húc sẽ không nhận lấy bao lì xì thì hẳn đã nhấp máy môi, đưa tay nhận lấy.
Râu quai nón dày rậm trên gương mặt đã che khuất biểu cảm của hắn nhưng hốc mắt đã phiếm hồng và ướt át đều hiện rõ ràng trong mắt Thẩm Bích Thấm. Biểu cảm này của Mộ Dung Húc khiến trong lòng Thẩm Bích Thấm run lên. Lẽ nào Mộ Dung Húc hắn...
Nhưng một khắc sau đó nàng đã lắc đầu, cắt ngang phỏng đoán của mình, với những chuyện thế này trước khi chưa xác định được thì không được suy nghĩ lung tung, nếu không đó sẽ là một loại hành vi cực kỳ không lễ phép.
"Ôi, được rồi, được rồi, thế này là được rồi" Nghe Mộ Dung Húc gọi mình là Lâm thẩm, Thẩm Lâm thị rõ ràng có cảm giác được yêu thích mà lo sợ nhưng sau đó bà ấy lập tức vui vẻ gật đầu. Lực chú ý của mọi người đều ở trên người Mộ Dung Húc nhưng không ai chú ý đến vừa rồi khi Phùng lão xoay người đã vụng trộm lau đi giọt nước mắt.
"Được rồi, tiền lì xì đã được phát xong rồi, chúng ta ăn cơm thôi! Nếu không đồ ăn cũng nguội mất." Bên kia Thẩm Triệu thị mỉm cười mở miệng nói.
Sau đó, chờ cho Phùng lão và Thẩm Triệu thị gắp đũa thức ăn đầu tiên rồi mọi người mới nhao nhao cầm đũa lên.
Đầu tiên Mộ Dung Húc cẩn thận cất hai bao lì xì vào ngực áo, lúc này hắn mới cầm đũa lên cùng ăn cơm với mọi người, chỉ là lúc này ở khóe môi hắn xuất hiện một nụ cười mà hiếm khi thấy được, cho đến khi bữa cơm đoàn viên kết thúc, nụ cười này cũng chưa từng biến mất.
Ăn xong bữa cơm đoàn viên, mấy người Phùng lão lên tiếng cáo từ, hai người Phong Ngâm và Hoa Tụng thu dọn bát đũa, mấy người Thẩm Bích Thấm còn làm đồ ăn vặt, bởi vì đến nữa đêm họ vẫn còn một khâu cuối cùng nữa là đón giao thừa.
"Đại tỷ, muội có việc muốn nói với tỷ."
Thẩm Bích Thấm vừa đặt hạt dưa lên bàn, vừa bước đến gần Thẩm Bích Thấm, dự định nói về quyết định của Thẩm Triệu thị cho nàng ấy biết.
"Vô cực lão đại, Thấm Nhi cô nương, mọi người có ở đó không?”
Thế nhưng Thẩm Bích Thấm còn chưa dứt lời thì bên ngoài đã truyền đến một tràng tiếng gõ cửa, giọng nói kia chính là của đám hùng hài tử trong thôn.
"Có. Thế nào?" Nghe tiếng gõ cửa, Thẩm Bích Thấm đành tạm dừng cuộc nói chuyện, nàng và Thẩm Kỳ Viễn cùng ra mở cửa.
Vừa mở cửa ra, họ đã nhìn thấy một đám hùng hài tử đứng trước cửa nhà mình, mà trên cổ của từng đứa đều đeo một hầu bao được buộc bằng sợi dây màu đỏ rất chắc chắn, tay phải cầm một vật nhóm lửa, ánh sáng màu cam lúc sáng lúc tối lóe lên trong gió.
"Các ngươi đây là... Huynh muội hai người nhìn nhau, họ đều không hiểu nhóm hùng hài tử này đột nhiên đến tìm mình để làm gì?