Làm Giàu: Cuộc Sống Điền Viên Của Nông Nữ (Dịch Full)

Chương 383 - Chương 383: Chọc Lợn Ngày Tết 1 "Ngươi... Lấy Mấy Cái Này Ở Đâu?” Thẩm Bích Thấm Vừa Nhìn Đã Bị Sốc

Chương 383: Chọc Lợn Ngày Tết 1 "Ngươi... lấy mấy cái này ở đâu?” Thẩm Bích Thấm vừa nhìn đã bị sốc Chương 383: Chọc Lợn Ngày Tết 1 "Ngươi... lấy mấy cái này ở đâu?” Thẩm Bích Thấm vừa nhìn đã bị sốcChương 383: Chọc Lợn Ngày Tết 1 "Ngươi... lấy mấy cái này ở đâu?” Thẩm Bích Thấm vừa nhìn đã bị sốc

ngay tại chỗ, hóa ra phía trước người của đám trẻ nghịch ngợm này đều treo đầy pháo, nhưng mà không phải là những quả pháo này chỉ được bán theo chùm thôi sao? Từng viên pháo trên người đám nhóc này là lấy từ đâu ra vậy?

"À cái này hả, nó được lấy ra từ trong chuỗi pháo hoàn chỉnh đấy."

Một đứa trẻ nghịch ngợm ra vẻ bí ẩn nói: "Đều là do bọn yêm lén lút cắt một ít từ những chuỗi pháo trong nhà ra đấy, dù sao có nhiều như vậy, thiếu mấy cái thì cha nương cũng không phát hiện ra đâu, hai người cũng đừng kể cho ai biết nhé."

Thẩm Bích Thấm: '..."

Sau khi nghe chúng nói xong, Thẩm Bích Thấm võ trán không biết nên nói gì, quả nhiên là một đám nhóc nghịch ngợm, nếu bị cha nương của chúng biết được, e rằng bị đánh nát mông là chuyện nhỏ, đó chính là đồ để cầu phúc, đám trẻ này cũng thật biết bày trò.

Nhưng mà sau khi Thẩm Bích Thấm suy nghĩ một lúc cũng hiểu ra, mặc dù pháo ở thời đại này không phải vật xa lạ gì, nhưng giá cả cũng không hề rẻ, làm sao cha nương của chúng sẽ đồng ý đưa pháo cho chúng chơi được chứ, phải biết rằng, có một số gia đình có gia cảnh nghèo khó, nổ pháo vào ngày đầu tiên của năm mới chỉ là nổ mấy cái tượng trưng, nhà có thể đốt cả chuỗi thật sự không nhiều lắm.

"Lão đại Vô Cực, Thấm Nhi cô nương, trong tay mỗi người chúng ta cũng chỉ có năm sáu cái thôi, đây đều là do chúng ta lén lút thu thập, cho hai người." Lúc này một đứa trẻ nghịch ngợm đi đến, bỏ năm sáu cái pháo vào trong tay của hai huynh muội Thẩm Bích Thấm.

Nhìn năm quả pháo yên lặng nằm trong bàn tay, vẻ mặt Thẩm Bích Thấm có chút vô ngữ, nhưng trong lòng lại có chút cảm động, đám nhóc này cũng chỉ có năm sáu quả pháo, vậy mà lại sẵn sàng cho hai người họ mấy cái, thật sự quá nghĩa khí.

"Ngũ muội, hiện giờ nên làm sao?”

Thẩm Viễn Kỳ có chút bối rối nhìn đám pháo trong tay, kéo ống tay áo của Thẩm Bích Thấm thì thầm hỏi.

Mặc dù trong lòng hắn cũng rất tò mò về cảnh tượng ném pháo vào chuồng lợn, nhưng mà làm như vậy có vẻ hơi xúc phạm sự văn nhã, lúc này trong lòng Thẩm Kỳ Viễn đang diễn ra cuộc chiến đấu tranh nội tâm kịch liệt, hắn nên mở miệng ngăn cản hay là tiếp tục yên lặng nhìn đám nhóc này cho nổ chuồng lợn đây?

"Khu, tứ ca, huynh đã từng thấy cảnh nổ chuồng lợn bao giờ chưa?" Thẩm Bích Thấm ho nhẹ một tiếng, chớp chớp đôi mắt hạnh trong veo nhỏ giọng nói.

"Không... Không có."

Thẩm Kỳ Viễn lắc đầu, trước đây khi chưa phân gia, hắn chưa từng được đi ra khỏi cổng nhà, cũng không có cách nào đi chơi với đám trẻ trong thôn, cho nên hắn thực sự chưa từng tham gia vào trò chơi này.

Nhìn sự mất mát trong mắt của tứ ca mình, trong lòng Thẩm Bích Thấm có chút đau lòng, nàng khẽ cắn chặt răng, không nghĩ nữa, dù sao cũng là nổ chuồng lợn nhà người khác, nàng thề, cả đời này sẽ chỉ đi nổ một lần như vậy thôi!

Vì thế...

"Tứ ca, nếu không chúng ta cũng đi xem một chút đi, muội muốn xem." Thẩm Bích Thấm trái với lòng mình nói.

"Thật... Thật sự có thể sao?” Quả nhiên trong lòng đứa trẻ này cũng muốn nhìn thấy, nghe được lời nói của Thẩm Bích Thấm, đôi mắt của Thẩm Kỳ Viễn bỗng chốc sáng bừng lên, nội tâm cũng bắt đầu xao động, lễ pháp gì đó lập tức bị đánh bại hoàn toàn trước tâm trạng muốn chơi.

Cho dù Thẩm Kỳ Viễn có thông minh đến đâu thì hắn cũng chỉ là một đứa trẻ chín tuổi, hơn nữa còn là một nam hài tử.

"Vô Cực lão đại, hai người đã bàn bạc xong chưa, cuối cùng là có muốn chơi hay không?"

Đám trẻ nghịch ngợm đứng bên cạnh đang đợi quyết định của cả hai, nhìn thấy hai người xì xào hồi lâu vẫn chưa có câu trả lời, cho nên không khỏi có chút nóng vội thúc giục.

"Chơi!" Hai huynh muội quay sang nhìn nhau, sau đó đồng loạt gật đầu.
Bình Luận (0)
Comment