Chương 385: Chọc Lợn Ngày Tết 3
Chương 385: Chọc Lợn Ngày Tết 3Chương 385: Chọc Lợn Ngày Tết 3
Đám lợn đó quả nhiên bị dọa sợ kêu to, sau đó bắt đầu đâm loạn như những con ruồi không đầu trong chuồng, tiếp theo. Thẩm Bích Thấm vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy một con lợn vậy mà lại thực sự nhảy cao, sau đó nhảy ra khỏi chuồng, rồi lại bắt đầu chạy toán loạn trong sân.
Cảnh tượng này khiến cho hai người lần đầu tiên trải qua loại chuyện này như Thẩm Bích Thấm và Thẩm Kỳ Viễn đều kinh ngạc há hốc mồm.
"Nhanh nhanh, xuống đi, chúng ta chạy đến trước cổng xem kịch hay." Thấy tiếng pháo vang lên, mấy đứa trẻ nghịch ngợm nhanh chóng đặt ba người họ xuống dưới, sau đó cùng nhau chạy đến cổng nhà, nhìn qua khe cửa để xem cảnh tượng bên trong.
Mặc dù trong lòng Thẩm Bích Thấm và Thẩm Kỳ Viễn cảm thấy hơi áy náy, nhưng cảm giác mới lạ này lại khiến tim họ đập nhanh hơn, rất là phấn khích, cũng đã quên mất ý nghĩ phải đề phòng nước mũi của đám trẻ nghịch ngợm này luôn rồi, cùng nhau xúm lại chỗ khe cửa để xem.
"Á, lợn... lợn xổng chưồng rồi, xổng chuồng rồi!" Bọn họ vừa ghé vào khe cửa, đã nhìn thấy một người phụ nữ mập mạp từ trong phòng đi ra, sau đó hoảng sợ hét lớn.
"Cái gì mà lợn xổng chuồng hả... Ôi chao, lợn xổng chuồng rồi, ông nó ơi, nhanh ra đây bắt lợn vào đi!" Sau đó lại một người phụ nữ mập mạp khác từ trong phòng đi ra, sau khi nhìn thấy đám heo đang phát điên kia thì hét ầm lên.
"Chết tiệt, có chuyện gì xảy ra vậy, tại sao chúng lại xổng ra ngoài như vậy?”
Nghe thấy tiếng hét, hai người đàn ông vạm vỡ nhanh chóng từ trong nhà chạy ra, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt liền sững sờ tại chỗ, sau khi tỉnh táo lại thì lập tức chạy đến bắt lợn.
Nhưng đám lợn đang phát cuồng kia nào có dễ bắt như vậy, sức lực cực kỳ lớn, một người đàn ông trong số đó không cẩn thận bị lợn húc cho một cái mà ngã quỳ trên đất, tiếp theo con lợn kia vậy mà lại ngậm lấy ống quần hán ta điên cuồng kéo chạy, chỉ trong nháy mắt, một nửa cái mông trơn bóng của người đàn ông kia đã bị lộ ra ngoài.
"Á, mẹ nó chứ, cái con lợn đáng chết này, nhanh nhả quần của yêm ral"
Cảm nhận được cảm giác lành lạnh truyền đến từ mông, người đàn ông kia lập tức đỏ mặt xấu hổ, túm lấy dây quần dùng sức kéo lại, nhưng con lợn kia vẫn không chịu nhả ra, tiếp tục dùng sức kéo ra.
VÌ vậy, trong tiếng chửi bậy và la hét của người đàn ông kia, một người một lợn bắt đầu cuộc chiến tranh giành quần, cảnh tượng này thực sự quá buồn cười.
"Ha ha ha..."
Nhìn thấy cảnh này, một đám trẻ con mặc dù rất muốn cười nhưng vì không muốn bị phát hiện cho nên tất cả đều dùng tay che miệng lại, nhịn đến mức đỏ bừng mặt, nước mắt rơi xuống, nhưng cuối cùng cũng không thể kìm được, ôm bụng cười to thành tiếng.
Về phần hai huynh muội Thẩm Bích Thấm và Thẩm Kỳ Viễn, họ lại tỏ ra rất thông cảm cho những gì xảy ra với người đàn ông vạm vỡ kia, trong lòng cũng cảm thấy hơi chột dạ, nhưng mà cuối cùng cũng không thể nhịn được, đều không lương tâm cười to theo đám trẻ.
"Mẹ kiếp, lão tử còn đang thấy lạ, hóa ra vừa nãy thật sự là tiếng pháo nổ, nhãi ranh, đừng chạy, xem lão tử có đánh chết các ngươi không!"
Nghe thấy tiếng cười âm ï ngoài cổng, một người đàn ông khác đứng bên cạnh đang bị dọa sợ trước cảnh tượng cướp quần trước mắt cũng giật mình hiểu ra, khuôn mặt tràn đầy sẹo rỗ lập tức tái mét, vô cùng tức giận hét lên một tiếng, nắm chặt nắm tay chạy như bay về phía cổng nhà.
"Chạy nhanh!"
Nhìn thấy người đàn ông tức giận chạy về phía cổng, Thẩm Bích Thấm kéo Thẩm Kỳ Viễn bỏ chạy, những đứa trẻ khác cũng điên cuồng chạy trốn theo hai người.