Chương 389: Chúc Tết
Chương 389: Chúc TếtChương 389: Chúc Tết
"Ha ha ha, chúc mừng, chúc mừng, mau vào nha." Thấy Thẩm Thủ Nghĩa thì Thẩm Điền vô cùng vui vẻ dẫn gia đình ông ấy đi vào cửa.
"Muội tử, muội đến rồi, mau ngồi xuống." Thấy Thẩm Lâm thị đến thì tức phụ Thẩm Điền lập tức vui vẻ kéo tay bà ấy vào vị trí bên cạnh.
Tuy rằng một nhà Thẩm Bích Thấm cũng không ít người nhưng bản thân Thẩm Điền là thợ mộc, trong nhà cái gì không nhiều nhưng ghế thì tuyệt đối không thiếu, bởi vậy không có chuyện có người không có ghế để ngồi.
"Dì Thấm!"
Thẩm Bích Thấm mới vừa theo chân vào cửa thì một bé con lập tức xông ra ôm chặt lấy hai chân nàng, sau đó ngẩng đầu dùng khuôn mặt nhỏ mập mạp tràn đầy sức sống vui vẻ lấy lòng nàng.
Vào tháng bảy năm ngoái, nhóc con này bị rơi xuống sông suýt chết đuối, may được Thẩm Bích Thấm cứu trở về, nên sau đó dường như nhóc xem Thẩm Bích Thấm như là ân nhân cứu mạng của mình, vô cùng thích dính lấy nàng.
"Cẩu Tử, nhớ dì Thấm không?" Nhìn thấy đứa nhỏ vừa mập vừa trắng trước mặt mình thì Thẩm Bích Thấm vô cùng mềm mại liền ngồi xổm xuống kéo tay của hắn ôn nhu hỏi.
"Có, có." Tiểu mập mạp cười lộ ra hai chiếc răng nanh đáng yêu, híp mắt lại gật đầu trả lời.
"Đi, qua bên này ngồi, lần này dì Thấm mang theo đồ ăn ngon cho cháu đó."
Thẩm Bích Thấm nói rồi liền nắm tay đứa nhỏ đến một chiếc ghế ngồi xuống, sau đó lấy một miếng bánh kem mật ong ra đưa tới trước mặt tiểu mập mạp quơ quơ nói,'Có muốn ăn không?”
"Có!" Bánh kem là món là đứa nhỏ thích ăn nhất, hương vị kia vừa ngửi đã biết, nên lập tức gật đầu đồng ý.
"Muốn ăn sao, biết nên làm như thế nào chưa?" Thẩm Bích Thấm hơi nhướng nhướng mày, vẻ mặt vẫn ung dung nhìn tiểu mập mạp nói.
"Bẹp..."
Thẩm Bích Thấm vừa mới dứt lời, tiểu mập mạp đã tiến lên thuần thục hôn một tiếng vang dội lên mặt Thẩm Bích Thấm.
"Ha ha ha, thật ngoan, đây là của cháu." Thấy tiểu mập mạp thức thời như vậy, Thẩm Bích Thấm cười vui vẻ đến thoải mái, sau đó mới đem bánh kem đặt vào trong tay tiểu mập mạp.
"Ai nha, cái ngươi nhìn xem, người ta nói sinh con gái thì khủy tay luôn hướng ra ngoài, nhưng mọi người nhìn xem tiểu tử này cũng luôn hướng ra ngoài nha." Tức phụ Thẩm Mộc ở một bên tỏ vẻ ăn dấm nói.
"Ngươi xem đúng là như vậy, phải giám sát chặt chẽ vào, nếu không sợ là chất nhi này thật sự sẽ bị người ta bắt cóc mất." Thẩm Chi Nhi ở bên kia cũng vui vẻ trêu chọc tức phụ Thẩm Mộc nói.
"Ngươi nha, nha đầu chết tiệt này, ta xem ngươi mới chính là cái người hướng ra ngoài đó."
Nghe thấy lời Thẩm Chi Nhi nói thì tức phụ Thẩm Mộc lập tức u oán điểm lên trán nàng ấy rồi mắng nhẹ,/'Ngày thường ta đối với ngươi tốt như vậy, thật là uổng công."
"Thấm Nhi, mau đến đây chúc tết trưởng bối." Thấy hành động thân mật của mấy tiểu bối thì trong lòng của mấy trưởng bối cũng ngập tràn vui mừng.
"Mấy vị bá bá, bá nương, chúc mọi người năm mới vui vẻ, cơ thể khỏe mạnh, vạn sự như ý."
Nghe được lời Thẩm Lâm thị nói, Thẩm Bích Thấm mới khó khăn để tiểu mập mạp xuống sau đó bỏ qua ánh vô cùng u oán của tức phụ Thẩm Mốc cúi đầu hành lễ chúc tết mấy người Thẩm Hà.
"Được, được rồi, nào, tới đây nào, bá bá cũng chúc các ngươi năm mới vui vẻ, nhanh cao nhanh lớn nha." Thẩm Hà vừa nói vừa cười ha ha đem bao lì xì đưa cho mấy người Thẩm Bích thấm còn chưa đến tuổi cập kê.
"Cảm tạ Hà bá bá." Mấy hài tử tiếp nhận bao lì xì sau đó lại đồng thanh nói lời cảm tạ.
Tuy rằng Thẩm Bích Ngọc không được lì xì, nhưng nàng cũng không hề cảm thấy thương tâm chút nào, dù sao thì nàng ấy cũng đã lớn, giờ không thể lấy lì xì, cha nương cho nàng ấy lì xì nàng ấy đã cảm thấy vô cùng thỏa mãn rồi.
Người của Thẩm Điền gia đều đã thành niên, cho nên tặng lì xì cũng chỉ là cho đời cháu là cẩu tử cùng với hai đứa nhỏ.
"Cẩu tử, tới đây, biết nên gọi ta là gì không?" Thẩm Thủ Nghĩa lấy lì xì ra đưa đến trước mặt cẩu tử vừa mới ăn bánh kem xong nói.
"Tam gia gia, năm mới vui vẻ!" Nhìn thấy bao lì xì, đôi mắt cẩu tử sáng ngời lên, sau đó lại mang bộ dạng ngây thơ tiến lên chúc tết.