Làm Giàu: Cuộc Sống Điền Viên Của Nông Nữ (Dịch Full)

Chương 403 - Chương 403: Không Còn Ở Đây

Chương 403: Không Còn Ở Đây Chương 403: Không Còn Ở ĐâyChương 403: Không Còn Ở Đây

Nghe Thẩm Thủ Nghĩa nói như vậy, Thẩm Bích Thấm mới lấy lại tinh thần, nàng cảm nhận được một dòng nước ấm vừa mới dâng lên từ đáy lòng mình, sau này nàng cũng có sinh nhật rồi

Kiếp trước nàng là cô nhi, ngày tháng năm sinh trên thẻ căn cước hoàn toàn không phải sinh nhật thật sự của mình, đó chỉ là những con số lạnh lẽo mà không có bất kỳ ý nghĩa gì, vì vậy nàng chưa bao giờ háo hức chờ đợi đến sinh nhật của mình.

"Mau ăn đi! Để làm mì trường thọ cho các con nên hôm qua nương của các con đã cố ý chờ các con đã đi ngủ mới bắt đầu làm mì, đến canh hai mới đi ngủ" Thẩm Thủ Nghĩa cười nói với hai người.

"Đừng nghe phụ thân của con nói mò, nào có muộn đến mức đó." Thẩm Lâm thị bất mãn trừng mắt nhìn Thẩm Thủ Nghĩa. Nói với hài tử chuyện này làm gì, muốn để hài tử cảm thấy áy náy sao?

"Cảm ơn nương."

Tuy Thẩm Lâm thị không thừa nhận nhưng huynh muội hai người họ đều biết Thẩm Thủ Nghĩa không hề nói dối, hai người nhìn nhau rồi nói tiếng cảm ơn rất ngọt ngào với Thẩm Lâm thị.

Nhìn hai gương mặt tương tự nhau, cười ngọt ngào, đáng yêu như nhau, trong nháy mắt trái tim Thẩm Lâm thị như muốn tan chảy, nếu không phải hai huynh muội đang bận ăn mì thì Thẩm Lâm thị đã kéo họ vào lòng mình mà hôn một phen.

Thôn Lâm Gia ở huyện Trường Thái, huyện Long Khê cách huyện Trường Thái ba mươi dặm đường nhưng nếu xuất phát từ xả Thủy Đầu đến nhà mẹ đẻ của Thẩm Lâm thị ở thôn Kha Sơn cần phải đi đến năm mươi dặm đường.

Bời vì đường xá xa xôi nên ăn sáng xong, chỉ để lại Phong Ngâm và Hoa Tụng ở nhà trông giữ nhà, còn người một nhà đều lập tức khởi hành, mãi đến buổi trưa mới đến được thôn Kha Sơn.

Sau khi đến thôn Kha Sơn, dưới sự chỉ đường của Thẩm Lâm thị, rất nhanh sau đó mọi người đã đến trước một ngôi nhà gạch, ngói xanh, dù hơi cũ kỹ nhưng phòng ốc thế này ở nông thôn đã vô cùng hiếm thấy. Xem ra cuộc sống nhà mẹ đẻ của Thẩm Lâm thị cũng không tệ.

Nhìn ngôi nhà quen thuộc trước mắt, trong thoáng chốc vành mắt của Thẩm Lâm thị đã đỏ lên, cả người bà ấy cũng run rẩy nhưng lại chưa dám bước chân vào.

"Nương, nhanh gõ cửa đi! Nói không chừng ông ngoại và bà ngoại đang ở trong phòng chờ đợi người đó."

Thẩm Bích Thấm hiểu rất rõ cảm giác này, nàng bước lên nắm tay Thẩm Lâm thị, mỉm cười cổ vũ bà ấy.

"Đi thôi!"

Thẩm Thủ Nghĩa cũng bước lên trước, ông ấy vỗ nhẹ vào bả vai Thẩm Lâm thị, trong mắt đầy vẻ dịu dàng và thâm tình.

"Ừm." Dưới sự cổ vũ của hai người họ, lúc này Thẩm Lâm thị mới gật đầu, bà ấy bước lên trước, năm chặt vòng cửa, gõ xuống ba tiếng.

"Ai vậy?"

Tiếng gõ cửa vừa vang lên, một giọng nói trong trẻo của nữ tử trẻ tuổi đã truyền từ trong ra, sau đó cửa được mở ra.

Người mở cửa là một thiếu phụ xinh đẹp, õng ẹo, trên người mặc tơ lụa, vừa nhìn thấy Thẩm Lâm thị thì trên mặt đã lộ vẻ nghỉ ngờ.

"Ngươi là..."

"Ngươi là ai?" Trong khi thiếu phụ kia tỏ ra nghỉ ngờ thì Thẩm Lâm thị càng ngạc nhiên hơn, hỏi xong bà ấy vội vã nhìn xung quanh, xác nhận mình không có đi nhầm nơi. Thế nhưng thiếu phụ trước mắt bà ấy là ai?

"A, ngươi thật kỳ quái, ngươi tới nhà ta nhưng lại hỏi ta là ai?"

Nghe Thẩm Lâm thị nói, trên mặt thiếu phụ kia lộ rõ vẻ không vui, chẳng qua do nhìn thấy cách ăn mặc của Thẩm Lâm thị cũng không giống nông hộ nên nàng ta mới không cáu kỉnh ngay lúc này.

"Không phải, nơi này không phải nhà của Lâm tú tài sao?" Thẩm Lâm thị nghe thiếu phụ kia hỏi, bà ấy trở nên lúng túng.

"Lâm tú tài?" Thiếu phụ kia giống như không hiểu lời của Thẩm Lâm thị.

"Lâm Văn Bác. Lâm tú tài. Nhà họ ở nơi này mà."

Thẩm Lâm thị sốt ruột, trong lòng cảm thấy rất bất an, vì sao trong nhà lại không phải phụ thân và nương của bà ấy, lẽ nào họ đã xảy ra chuyện gì?

"Ha, ngươi đang nói đến tú tài nghèo. kia? Mấy năm trước đã không ở đây nữa rồi."
Bình Luận (0)
Comment