Chương 408: Lâm Chấn
Chương 408: Lâm ChấnChương 408: Lâm Chấn
Thiếu niên năm nay vừa tròn 16 tuổi, họ Lâm tên Chấn, tự Đôn Thanh, cũng là người của thôn Khoa Sơn.
Năm thứ tư sau khi Thẩm Lâm thị xuất giá, cha của Lâm Chấn đã đưa Lâm Chấn 5 tuổi đến nhà, hoàn cảnh nhà Lâm Chấn vô cùng nghèo khó, nhưng cha của Lâm Chấn vẫn gửi 10 quả trứng gà làm quà nhập học, quỳ xuống cầu xin Lâm Bác Văn có thể cho Lâm Chấn đi học.
Lâm Bác Văn cảm động trước sự chân thành của cha Lâm, không nhận quà nhập học nhưng vẫn đồng ý cho Lâm Chấn đi học, lại không ngờ trí thông minh của Lâm Chấn vượt xa sự mong đợi của ông ấy, Lâm Bác Văn cảm thấy Lâm Chấn có tài năng sẽ trở thành trạng nguyên, cho nên từ đó về sau đã hết lòng dạy dỗ hắn.
Tiếc rằng, cuộc đời của Lâm Chấn lại tràn đầy bất hạnh, chỉ trong một năm ngắn ngủi, cha nương của hắn lần lượt qua đời, tài sản trong nhà cũng bị họ hàng trong gia đình lấy hết, nhưng lại không ai muốn nhận nuôi Lâm Chấn, lúc đó Lâm Bác Văn động lòng trắc ẩn, cho nên đã thu Lâm Chấn thành đệ tử quan môn, mang về nhà nuôi nấng.
Vì vậy, mặc dù hai người là thầy trò, nhưng mối quan hệ giữa họ còn bền chặt hơn cả tình phụ tử, Lâm Bác Văn có thể kiên trì sống đến tận bây giờ cũng là nhờ sự tồn tại của Lâm Chấn, nếu không ông ấy đã đi theo vong thê sau ba năm chịu tang cho bà ấy rồi.
Theo quan niệm dân gian, một người có ba hồn bảy phách, sau khi mất một năm sẽ mất đi một hồng, sau khi mất bảy ngày sẽ đi một phách, ba năm hồn mới tan, 49 ngày phách mới cạn, cho nên mới có tập tục '49 ngày' và 'để tang ba năm, làm như vậy thì người quá cố mới có thể ra đi trọn vẹn.
Bởi vì không muốn lúc hồn phách của ái thể quay về không tìm thấy đường, cho nên Lâm Bác Văn đã gắng gượng bảo vệ linh hồn của Lâm Dương thị trong ba năm, trong ba năm này, Lâm Bác Văn đã trở thành tiên sinh của trường tư thục trong thôn để kiếm sống, cũng nhận người học sinh Lâm Chấn này.
Đợi đến kỳ hạn ba năm hết hạn, lúc mà Lâm Bác Văn muốn buông xuôi đi theo ái thê của mình, thì nhà của Lâm Chấn lại truyền đến tin xấu, nhìn Lâm Chấn mới 6 tuổi đang đứng khóc thét trong màn mưa, cuối cùng Lâm Bác Văn cũng không thể mặc kệ được, cho nên đã mang Lâm Chân về nuôi dưỡng.
Cũng chính là vì những sự trùng hợp này, mới khiến Lâm Bác Văn kiên trì được đến tận bây giờ, kiên trì đợi được đến lúc Thẩm Lâm thị trở lại. "Hóa ra là vậy."
Nghe Lâm Bác Văn nói xong, Thẩm Lâm thị tỏ vẻ hiểu rõ gật đầu, trong lòng lại cảm thấy thương tiếc cho vị tiểu sư đệ này, 6 tuổi đã mồ côi cha mẹ, nếu như không phải gặp được cha bà ấy, thì khó mà biết được đứa trẻ này sẽ gặp phải cảnh gì, cho dù có thông minh đến đâu thì e rằng cũng không có cơ hội được học hành.
May mà thằng bé gặp được cha, cho nên mới không uổng phí trí thông minh và tài năng của mình giống tướng công của bà ấy.
Họ vừa nói chuyện xong, thì Lâm Chấn đã dẫn Thẩm Thủ Nghĩa đi vào.
"Con rể Thẩm Thủ Nghĩa chúc Tết nhạc phụ đại nhân, chúc nhạc phụ đại nhân phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn."
Đầu gối của Thẩm Thủ Nghĩa khơi khuyu xuống bước từ ngoài cửa vào trong nhà, măc dù chân đã bị tê cóng, mỗi bước đi đầu cảm thấy ngứa râm ran, nhưng ông ấy vẫn không kêu than một tiếng nào, đi đến trước mặt của Lâm Bác Văn, quỳ xuống cung kính dập đầu ba cái.
"Hừ, người nói thì hay lắm, nể tình ngươi đã nuôi dạy tốt cháu trai cháu gái của lão phu, hôm nay lão phu tạm thời tha cho ngươi, đứng dậy ngồi đi."
Nhìn thấy dáng vẻ nhận sai tốt đẹp của Thẩm Thủ Nghĩa, sự không mừng trong lòng Lâm Bác Văn lúc này mới vơi đi một chút, nhưng trên mặt vẫn tỏ ra lạnh nhạt, thái độ hoàn toàn khác khi đối xử với Thẩm Lâm thị.
"Cảm ơn nhạc phụ đại nhân." Mặc dù bị đối xử lạnh nhạt, nhưng Thẩm Thủ Nghĩa vẫn không có chút không vui nào, vẫn cẩn thận mỉm cười nịnh nọt.