Làm Giàu: Cuộc Sống Điền Viên Của Nông Nữ (Dịch Full)

Chương 410 - Chương 410: Động Lòng Từ Lần Gặp Đầu Tiên

Chương 410: Động Lòng Từ Lần Gặp Đầu Tiên Chương 410: Động Lòng Từ Lần Gặp Đầu TiênChương 410: Động Lòng Từ Lần Gặp Đầu Tiên

Thẩm Thủ Nghĩa hơi gật đầu chắp tay đáp lễ, sau đó lại nói với mấy người Thẩm Bích Ngọc,'Các ngươi các ngươi mau chào tiểu sư thúc."

"Thẩm Bích Ngọc gặp qua tiểu sư thúc." Thẩm Bích Ngọc là đại tỷ, nên liền đứng dậy đầu tiên hành lễ vấn an với Lâm Chấn.

"Nữ sư điệt đừng khách khí" Lâm Chấn mỉm cười gật đầu.

Thời điểm Thẩm Bích Ngọc đứng dậy, Lâm Bác Văn đã âm thầm chú ý đến phản ứng của Lâm Chấn, khi thấy phản ứng của Lâm Chấn vô cùng tự nhiên thì ông ấy mới biết người Lâm Chấn để ý vừa rồi cùng không phải là Thẩm Bích Ngọc.

"Thẩm Bích Tuyết, Gặp... Gặp qua tiểu sư thúc."

Thân là nhị tỷ, Thẩm Bích Tuyết là người thứ hai đứng dậy, sau khi ngẩng đầu thì vừa lúc bốn mắt chạm nhau.

Đôi mắt của Lâm Chấn vừa thâm thúy vừa có thần, giống như là ngôi sao trên trời bao la vậy, khiến cho Thẩm Bích Tuyết nhìn mà không khỏi lạc lối, cứ như vậy sững sờ mà thất thần.

"Nữ sư... Sư điệt, khách... Khách khí rồi."

Thấy Thẩm Bích Tuyết tự nhiên thẳng tắp nhìn về phía chính mình, thì nhất thời Lâm Chấn cũng bị luống cuống tay chân, nói chuyện đều lắp bắp, tim đập nhanh nhưng lại mang theo sự vui mừng không nói nên lời.

Thẩm Bích Tuyết, hóa ra nàng ấy tên là Thẩm Bích Tuyết.

Nàng ấy có nét thanh tú ẩn dấu dưới khóe mắt, âm thanh nụ cười ôn nhu, quả nhiên người cũng như tên, cả người nàng ấy như là bông tuyết vừa thanh thuần lại nhẹ nhàng.

Đây là một thiếu nữ vừa thanh nhã vừa trang trọng, hắn chưa từng gặp qua một nữ tử đẹp từ trong ra ngoài như vậy!

Nghe được giọng nói của Lâm Chấn thì Thẩm Bích Tuyết mới như từ trong mộng tỉnh lại, vội cúi đầu ngồi lại vị trí ban đầu, nhưng trên khuôn mặt xinh đẹp kia đã hồng lên một mảng, như là hoa đào tháng ba vậy, vừa uyển chuyện vừa động lòng người.

Bộ dạng này của Thẩm Bích Tuyết cũng lọt vào trong mắt Lâm Chấn, trong lúc nhất thời thì hắn đều ngây ngốc nhìn nàng ấy.

Khi thấy được bộ dạng này của Lâm Chấn thì Lâm Bác Văn hoàn toàn hiểu, hóa ra tiểu tử này là coi trọng nhị nha đầu Thẩm Bích Tuyết, ánh mắt đúng là không tồi, cô nương này vừa nhìn đã biết là được giáo dục tốt, vừa thanh tú lại hiểu chuyện.

Chấn Nhi năm nay cũng đã mười sáu, cũng đến tuổi đón dâu, nếu Chấn Nhi thật sự có thể ở cùng với nhị nha đầu thì đúng là thật tốt.

Lâm Chấn là người mà ông ấy nhìn từ bé đến lớn, nhân phẩm tuyệt đối không còn gì để nói, hơn nữa Lâm Bác Văn ông khẳng định mười phần, Lâm Chấn có tương lai vô hạn, không nên để nước phù sa chảy ra ruộng ngoài nên Lâm Bác Văn vô cùng xem trọng hai người, không khỏi tính toán trong lòng một chút, không biết nhị nha đầu đã định với nhà người khác hay chưa.

"Thẩm Trí Viễn, gặp qua tiểu sư thúc.”

Thấy Thẩm Bích Tuyết ngồi xuống, Lúc này Thẩm Trí Viễn mới đứng lên chào hỏi Lâm Chấn, nhưng Lâm Chấn vẫn sững sờ như cũ nhìn về phía Thẩm Bích Tuyết. "Khu khụ khụ."

Lúc này Thẩm Bích Thấm đột nhiên ho khan vài tiếng, sau đó mới thần sắc tự nhiên cầm lấy ly trà uống một ngụm.

"A, sư điệt khách khí."

Thẩm Bích Thấm vừa ho khan vài tiếng rốt cuộc đã đem Lâm Chấn hoàn hồn trở lại, thấy Thẩm Trí Viễn ở đối diện chắp tay thi lễ với mình thì mặt Lâm Chấn liền đỏ lên, vội vàng đáp trả lại lễ của Thẩm Trí Viễn.

"Thẩm Kỳ Viễn, gặp qua sư thúc."

"Thẩm Bích Thấm, gặp qua sư thúc."

Sau khi hai người báo cáo xong tên họ thì Lâm Bác Văn kéo mọi người ngồi xuống ăn cơm, Lâm Bác Văn đúng là vô cùng vui vẻ, tuy rằng lúc đầu có oán giận Thẩm Thủ Nghĩa mấy câu nhưng bây giờ vẫn ân cần chiêu đãi ông ấy, cha vợ con rể hai người tình cảm tăng lên nhanh chóng, không một lát sau đã nói chuyện rất nồng nhiệt.

Bữa cơm này, mọi người đều ăn vô cùng vui vẻ, người khác là bởi vì đoàn tụ mà vui vẻ, chỉ có một mình Thẩm Bích Thấm là bởi vì xem diễn mà vui vẻ.
Bình Luận (0)
Comment