Chương 417: Vô Sỉ
Chương 417: Vô SỉChương 417: Vô Sỉ
"Tiểu sư muội Thơ Hàm đúng là quý nhân hay quên đó."
Đối phương lại như có như không nhìn đến Thẩm Thủ Nghĩa, đôi mắt lão luyện gắt gao nhìn chằm chằm Thẩm Lâm thị giống như con mồi: "Trước kia chính muội gọi ta là sư huynh đó."
"Ngươi là Lâm Vĩnh Thọ sao?" Nghe thấy người này nói vậy, Thẩm Lâm thị yên lặng trong thoáng chốc mới nói tiếp.
"Ai nha, Thơ Hàm tiểu sư muội gọi như vậy khách khí quá rồi, cứ trực tiếp gọi ta là Lâm Xuân là được, ta cho phép muội gọi như vậy, tất nhiên, muội cũng có thể gọi là Xuân ca ca, tự nhiên thế lại càng tốt hơn."
Năm người này đúng là đám người mà phụ nhân yêu mị kia nhìn thấy ở trong nhà ở Lâm Bác Văn lúc trước, cũng là kẻ đầu sỏ gây tội khiến Lâm Bác Văn rơi vào. hoàn cảnh tuyệt vọng như bây giờ.
Lúc Lâm Xuân nói ba chữ "Xuân ca ca', giọng nói và ngữ điệu cố tình thay đổi trở nên gian xảo, âm cuối nói cao lên, liền khiến cho người nghe nhịn không được mà suy nghĩ miên man.
"Ha ha ha..."
Nghe thấy Lâm Xuân nói vậy, cả đám gia đinh ở phía sau hắn ta đều hắc hắc cười theo, nhìn Thẩm Lâm thị bằng ánh mắt đầy tùy tiện.
Xem ra những chuyện xấu mà Lâm Xuân làm khi xưa tự nhiên cũng không thể thiếu công lao cũng những người này.
"Lâm Xuân, ngươi đừng có khinh người quá đáng!"
Thấy Thẩm Lâm thị bị người ta khinh bạc như vậy, lại nghe thấy người trước mặt thế mà là tiểu nhân đê tiện hại cả một nhà nhạc phụ đại nhân, hai tay Thẩm Thủ Nghĩa nằm chặt thành quyền, lập tức dùng vẻ mặt phẫn nộ trừng về phía Lâm Xuân.
"A, ngươi lại là người nào nữa, ta khinh người cũng không phải khinh ngươi, nhanh chóng tránh ra, ta đã không gặp tiểu sư muội Thơ Hàm mười mấy năm rồi, phải tìm một chỗ yên tĩnh thắp nến tâm sự suốt đêm mới đúng, nếu ngươi thức thời, thì nhanh chóng chạy đi, nếu không thì đừng trách ông đây không khách khí với ngươi."
Lâm Xuân lạnh lùng liếc Thẩm Thủ Nghĩa một cái, nói với vẻ mặt khinh thường.
Lúc Lâm Xuân nói thắp nến tâm sự suốt đêm thì lại cố tình nhấn mạnh âm điệu, đồng thời nhìn Thẩm Lâm thị với ánh mắt ngập tràn thâm ý, thật sự vô cùng ngả ngớn mờ ám.
"Ha ha ha..."
Nghe thấy Lâm Xuân nói thế, đám người phía sau lại cười to một lần nữa, lúc này ánh mắt nhìn Thẩm Lâm thị của bọn chúng đã tràn đây lửa nóng, nếu dựa vào quy củ trước đây, thì sau khi thiếu gia dùng xong, sau đó sẽ đến lượt mấy huynh đệ bọn chúng.
Tuy rằng phụ nhân trước mặt đã là một bà thím trung niên, nhưng lại rất xinh đẹp, da trắng mắt hạnh, dáng người lại lả lướt hấp dẫn, quan trọng nhất chính là khí chất thanh thuần trong sáng kia, sẽ khiến người ta muốn biết lúc ở trên giường bà ấy sẽ có bộ dạng như thế nào.
Chỉ cần nghĩ đến đã khiến người ta nhiệt huyết sôi trào, trong lòng cả mảnh lửa nóng, nghĩ đến đặc biệt rất kích thích.
"Lâm thiếu gia, ngươi đã không phải là đệ tử của cha ta nữa rồi, mong ngươi không cần gọi ta là sư muội, còn nữa, gọi ta là Thẩm Lâm thị."
Thẩm Thủ Nghĩa tức giận đang muốn phát tác, nhưng lại bị Thẩm Lâm thị ngăn lại, Thẩm Lâm thị nhẹ nhàng lắc đầu với ông ấy, sau đó nhìn về phía Lâm Xuân mà nói với sắc mặt bình tĩnh: "Đây là tướng công của ta, cũng không phải là người nào khác, hy vọng Lâm thiếu gia có thể chú ý ngữ khí nói chuyện của mình, còn có, Lâm thiếu gia vẫn nên đi đến Hạnh Xuân lâu tìm một cô nương ở nơi đó để thắp nến tâm sự suốt đêm mới thích hợp, ta còn có việc, liền cáo từ trước."
Nói xong, Thẩm Lâm thị lôi kéo Thẩm Thủ Nghĩa đi vòng qua mấy người đó rời đi, không ngờ lại bị người cản lại.
"Tướng công sao? Thì ra ngươi chính là người trộm mất Thơ Hàm? Đúng là đi mòn đế giày sắt chẳng thấy, đến khi đạt được lại chẳng tốn công mà, tốt, rất tốt."