Làm Giàu: Cuộc Sống Điền Viên Của Nông Nữ (Dịch Full)

Chương 431 - Chương 431: Không Thể Như Thế Được

Chương 431: Không Thể Như Thế Được Chương 431: Không Thể Như Thế ĐượcChương 431: Không Thể Như Thế Được

Lòng bàn tay mềm mại kèm theo mùi thơm thoang thoảng lướt qua chóp mũi, sau đó nhẹ nhàng áp vào trán hắn, thiếu niên chỉ cảm thấy trong lòng mình run lên, cả người giống như rơi vào đám mây, mềm mại vô cùng.

Sau đó trong vô thức, thiếu niên đã nuốt hết miếng thịt băm Thẩm Bích Thấm đút vào miệng mình một cách máy móc, cuối cùng trong bát không còn lại chút gì dư thừa, thậm chí hắn còn chưa thỏa mãn mà liếm cánh môi mình.

"Thấy người có thể ăn được như vậy, †a yên tâm rồi, ngươi mau nghỉ ngơi cho tốt đi, ta tin không bao lâu nữa ngươi có thể bình phục hẳn rồi."

Cho thiếu niên này ăn xong, Thẩm Bích Thấm bưng bát đi ra khỏi phòng, ánh mắt của thiếu niên vẫn một mực dán chặt sau lưng nàng, mãi đến khi màn cửa hoàn toàn che đi dáng người kia hắn mới hạ tâm mắt xuống.

Thẩm Kỳ Viễn đỡ thiếu niên kia từ phía sau lưng nên hắn không phát hiện thấy điều bất thường của thiếu niên này, sau khi đỡ thiếu niên này nằm sấp xuống giường xong, hắn chậm rãi đắp chăn cẩn thận cho thiếu niên.

"Cảm ơn"

Thiếu niên nhìn Thẩm Kỳ Viễn, rất chật vật để nói được hai chữ này, sau đó lại nặng nề ngủ thiếp đi.

Nghe thiếu niên nói tiếng cảm ơn, trên mặt Thẩm Kỳ Viễn lộ ra nụ cười đã hiểu, dựa vào tiếng cảm ơn này có thể thấy họ đã không cứu lầm người.

"Cữu cữu, chuyện này rốt cuộc thế nào vậy, vì sao vụ án của Thẩm Thủ Nghĩa lại làm kinh động đến phủ nha, thế mà còn cố ý hạ lệnh áp giải hắn đến phủ nha để thẩm tra."

Chủ bộ huyện Trường Thái Lâm Minh hốt hoảng chạy đến Lâm phủ muốn tìm Lâm viên ngoại hỏi cho rõ ràng.

"Thẩm Thủ Nghĩa là người nào? Ngươi nói cái gì vậy?" Nghe Lâm Minh nói như vậy, Lâm viên ngoại không hiểu hỏi lại.

"Buổi chiều hôm qua biểu đệ cho người đến huyện nha tìm cháu nói hắn bị người ta bắt nạt nên muốn cáo trạng người kia, biểu đệ bị người ta bắt nạt nên rất đương nhiên cháu phải giúp hắn. Thế nhưng hôm nay đột nhiên bộ khoái của phủ nha lại đưa điều lệnh đến giải người về phủ nha, nói là đồng tri đại nhân muốn tiếp nhận vụ án này."

Lâm Minh kể tóm tắt lại cho Lâm viên ngoại nghe, sau đó hẳn nghi ngờ hỏi: "Sao cữu cữu lại không biết rõ chuyện này?”

"Lại có chuyện thế này? Tên nghịch tử kia chưa từng nói với ta."

Nghe Lâm Minh kể, Lâm viên ngoại giật mình đứng bật dậy khỏi ghế: "Quản gia, lập tức gọi thiếu gia đến đây cho ta!"

Lâm viên ngoại ra lệnh, quản gia lập tức chạy đi tìm Lâm Xuân.

"Phụ thân, người tìm con có chuyện gì?

Chỉ trong chốc lát sau Lâm Xuân đã đi đến đây với cây quạt được phe phẩy trong tay mình, hắn loạng choạng đi từ bên ngoài cửa vào trong, cứ nghĩ đến không bao lâu nữa Thẩm Lâm thị sẽ phải ngoan ngoấn nằm dưới người mình, trong bụng Lâm Xuân lại dâng lên một ngọn lửa nóng.

"Đồ nghịch tử! Nói xem Thẩm Thủ Nghĩa kia rốt cuộc là người phương nào?” Nhìn thấy dáng vẻ mơ màng, say xỉn của Lâm Xuân, Lâm viên ngoại chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Lâm gia của họ chỉ có duy nhất một mình hẳn ta nhưng Lâm Xuân này lại không biết cố gắng, cả ngày chỉ biết chơi bời lêu lổng, bảo ông ta làm sao có thể yên tâm giao gia nghiệp vào tay hắn ta.

"Ơ. Phụ thân nói đến hắn sao? Khà khà, phụ thân cũng biết rồi đó, chẳng qua hắn cũng chỉ là một tên bùn đất, chính là phu quân của Lâm Thi Hàm, thế nào?" Lâm Xuân ợ một tiếng, sau đó mới nói ra như không thèm để chuyện này vào mắt.

"Bùn đất? Một tên bùn đất mà có bản lĩnh mời được đồng tri đại nhân đưa người đi?"

Nghe Lâm Xuân nói như vậy, Lâm viên ngoại càng tức giận hơn, đồng tri đại nhân làm như vậy chính là muốn đảm bảo an toàn cho Thẩm Thủ Nghĩa, nếu nói người phủ nha không có quan hệ với Thẩm Thủ Nghĩa, ông ta tuyệt đối không tin.

"Phụ thân nói cái gì? Sao có thể?" Nghe Lâm viên ngoại nói, tuy Lâm Xuân đang trong cơn say nhưng trong nháy mắt cơn say đã bị nỗi sợ đuổi đi một nửa, hắn không thể tin lớn tiếng nói: "Không thể nào, nếu hắn có bản lĩnh như vậy sẽ không mặc kệ Lâm Bác Văn trong suốt chục năm như vậy."
Bình Luận (0)
Comment