Chương 433: Nghĩ Đối Sách
Chương 433: Nghĩ Đối SáchChương 433: Nghĩ Đối Sách
"Xuân Nhi con đừng lo, có nương ở đây, ai cũng đừng nghĩ động được vào một sợi tóc của con." Vẻ mặt của Lâm phu nhân tràn đầy sự nuông chiều vỗ nhẹ mu bàn tay của Lâm Xuân.
"Phu nhân, bà có biết đứa con trai yêu quý này của bà đã gây ra chuyện phiền phức lớn đến mức nào không, bà đừng có mà bao che cho nó nữa!”
Nhìn thấy Lâm phu nhân quyết tâm bảo vệ Lâm Xuân, vẻ mặt của Lâm viên ngoại tỏ ra rất bất lực, thật đúng là mẹ hiền chiều con hư, nhi tử của ông ta chính là bị phu nhân của mình dạy hư rồi!
"Gặp phiền phức thì sao chứ, chẳng lẽ đánh chết Xuân Nhi rồi thì có thể tiêu tan hết phiền phức sao?"
Lâm phu nhân chắn trước mặt của Lâm Xuân, gân cổ lên nói với Lâm viên ngoại: "Điều quan trọng nhất bây giờ ông nên làm là nên làm như thế nào để bảo vệ được Xuân Nhi, chẳng lẽ ông thực sự muốn nhà họ Lâm của ông bị tuyệt hậu sao, đây chính là hy vọng duy nhất của nhà họ Lâm nhà ông đấy."
"Hy vọng, lão tử thấy nó là tai họa mới đúng!" Nghe được lời này của Lâm phu nhân, Lâm viên ngoại càng cảm thấy tức giận.
"Cữu cữu, cháu thấy mợ nói rất đúng, bây giờ chuyện quan trọng nhất đúng là nên nghĩ cách giải quyết chuyện này."
Lâm Minh cũng tiến lên ngăn cản hành động của Lâm viên ngoại, sau đó vẻ mặt chán nản nói: "Tệ nhất là việc sau khi cháu nghe biểu đệ nói xong, liền bắt đầu tra tấn Thẩm Thủ Nghĩa."
"Xem ra chuyện này không thể hòa giải được, chúng ta chỉ có thể nghĩ cách để thắng được vụ kiện này thôi."
Trong mắt Lâm viên ngoại hiện lên một tia lạnh lẽo, ông ta cố nén tức giận nói với Lâm Xuân: "Mày nói đi, lúc mày với Thẩm Thủ Nghĩa đánh nhau, có người khác ở bên cạnh thấy sao?"
"Có..."
Nghe câu hỏi của Lâm viên ngoại, Lâm Xuân rất muốn nói không có, nhưng vẫn phải căng da đầu nói ra sự thật: "Lúc đó xảy ra xung đột trên đường phố..."
"Mày!"
Nghe được những lời này của Lâm Xuân, Lâm viên ngoại tức đến mức muốn nổ phổi, vậy mà dám làm ra chuyện như vậy trên đường phố, quả thực là đứa không có não mài
"Lão gia, ông đừng vội tức giận, đa số chuyện mà nhà họ Lâm chúng ta làm thì người bình thường nhìn thấy đều không phải chạy thật nhanh sao, tuyệt đối không ai dám đứng xem náo nhiệt, cho dù có cũng tuyệt đối không nhiều."
Lâm phu nhân bước đến trấn an Lâm viên ngoại, sau đó quay sang nói với quản gia: "Đi gọi tất cả những người hầu hôm nay cùng đi ra ngoài với thiếu gia đến đây cho ta"
"Mợ thật cơ trí!"
Nghe được lời này của Lâm phu nhân, Lâm viên ngoại và Lâm Minh lập tức hiểu ý của bà ta, tất cả đều thán phục nói.
"Vâng ạ." Quản gia khẽ lau mồ hôi lạnh trên trán, sau đó nhanh chóng chạy đi gọi người.
"Gặp qua lão gia và phu nhân." Những người hầu kia rất nhanh đã bị gọi đến.
"Các người nói cho ta biết, hôm qua thiếu gia đã xảy ra xung đột với Thẩm Thủ Nghĩa ở đâu, quanh đấy có những ai, tất cả đều nghĩ kỹ rồi nói hết cho lão phu, nấu không các ngươi biết kết cục của mình rồi đấy!" Vẻ mặt Lâm viên ngoại âm trầm nói.
"Khi đó... khi đó đang ở gần 'phường thêu Cát Tường, ngoài những người bán hàng gần đó ra thì những người khác khi thấy là chuyện của Lâm phủ chúng ta đều tránh xa." Những người hầu đó thảo luận với nhau một lúc lâu mới lên tiếng trả lời.
"Tốt lắm, quản gia, bây giờ ông lập tức đi đến những cửa hàng kia, hỏi xem bọn họ đã nhìn thấy cái gì, nhớ kỹ nói cho bọn họ biết nên làm cái gì mới là lựa chọn đúng đắn nhất." Lâm viên ngoại gật đầu, sau đó quay sang nói với quản gia.
"Vâng, lão nô biết, bây giờ sẽ lập tức đến đó!" Quản gia trả lời một tiếng, sau đó dẫn theo một đám người hầu và hộ vệ ra cửa.
"“Hừ, một tên viên ngoại nho nhỏ mà cũng dám đe dọa chủ nhân của chúng ta, quả thực là không biết tự lượng sức mình mà."