Chương 447: Lần Theo Manh Mối
Chương 447: Lần Theo Manh MốiChương 447: Lần Theo Manh Mối
"Ngồi bên cạnh?” Thẩm Bích Thấm sững sờ, trong thoáng chốc nàng còn chưa hiểu lời Mộ Dung Húc nói.
"Muội ngồi đây là được." Mộ Dung Húc chỉ thờ ơ nói một câu.
"À
Thẩm Bích Thấm khẽ gật đầu rồi đi đến gần, nàng đặt tay lên bàn tay to lớn của Mộ Dung Húc, sau đó khi chân nàng đang đạp lên bàn đạp thì tay đã bị kéo lên lưng ngựa, ngồi lệch sang một bên trên yên ngựa.
Lúc này Thẩm Bích Thấm mới phát hiện trên yên ngựa có một chiếc đệm êm, ngồi lên vô cùng dễ chịu.
"Soạt."
Tiếp theo đó Mộ Dung Húc đã choàng chiếc áo choàng màu đen lên người nàng, hoàn toàn che kín người nàng vào bên trong áo.
"Nếu bị người ta nhìn thấy muội và ta cùng cưỡi trên một con ngựa sẽ không tốt cho thanh danh của muội, tạm thời muội phải chịu đựng!" Mộ Dung Húc nói xong thì thúc vào bụng ngựa, giục nó chậm rãi đi xuống chân núi.
Tuy tốc độ của ngựa khá chậm nhưng Thẩm Bích Thấm ngồi lệch, lại bị áo choàng che khuất hoàn toàn, nàng căn bản không tìm được cảm giác cân bằng, cơ thể hơi nghiêng, suýt nữa đã lật qua, dọa nàng sợ mà nhanh chóng chụp lấy vạt áo của Mộ Dung Húc bằng cả hai tay mới khiến bản thân được ngồi vững.
"Mộ Dung ca ca, thì ra huynh biết cưỡi ngựa, mà kỹ thuật còn tốt như vậy nhưng vì sao chưa từng nhìn thấy huynh cưỡi ngựa?”
Theo thói quen Thẩm Bích Thấm muốn ngửa đầu lên nhìn Mộ Dung Húc nhưng vừa mới ngẩng đầu lên mới phát hiện mình đang bị áo choàng bao lấy, vì vậy nàng đành phải cúi đầu xuống.
"Có.' Mộ Dung Húc trâm giọng trả lời, tiếng nói truyền đến từ trên đỉnh đầu nàng.
"Vậy ngựa của huynh đâu?"
Nghe nói như vậy, đột nhiên Mộ Dung Húc lại im lặng, trong lòng Thẩm Bích 'Thấm khẽ giật mình, giống như nàng chợt ý thức mình vừa hỏi chuyện không nên hỏi.
"Hai năm trước đã chết già rồi."
Khi Thẩm Bích Thấm cho rằng Mộ Dung Húc sẽ không trả lời mình thì giọng nói của hắn lại rơi xuống đỉnh đầu hắn một lần nữa. Chẳng biết vì sao nhưng Thẩm Bích Thấm lại cảm nhận được sự đau lòng, bi thương trong giọng nói này.
Mộ Dung Húc vẫn nhìn phía trước, sắc mặt im lặng, ảm đạm, đó là kỷ niệm duy nhất phụ mẫu đã để lại cho hắn nhưng cuối cùng cũng rời khỏi hắn.
Nghe thấy giọng nói của Mộ Dung Húc không được đúng lắm, Thẩm Bích 'Thấm cũng im lặng, không nói tiếp nữa.
"Nắm chặt! Phải chạy nhanh rồi."
Không bao lâu sau, Mộ Dung Húc lên tiếng nhắc nhở, sau đó tốc độ của ngựa chợt nhanh hơn.
Thẩm Bích Thấm cảm thấy cả người mình bị xóc nảy một cách điên cuồng, nàng chỉ lo nắm chặt vạt áo của Mộ Dung Húc mà không quan tâm gì nữa, trong lúc bối rối nàng còn vươn hai tay ôm eo hắn, gương mặt nhỏ nhắn trực tiếp gián chặt lên lồng ngực hắn.
Sau đó một mùi thơm thoang thoảng như có như không đã chui vào mũi nàng, giống như một mùi thơm của loài hoa nào đó nhưng đến khi càng muốn ngửi kỹ hơn thì lại không thấy. Thẩm Bích Thấm cho rằng một đại thúc như Mộ Dung Húc, trên người có mùi thơm cũng phải là mùi hương mạnh mẽ, không ngờ hương thơm trên người hẳn lại tươi mát lạ thường, hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của nàng.
Lúc này Thẩm Bích Thấm đã hoàn toàn chìm đắm trong suy nghĩ của mình mà không biết rằng Mộ Dung Húc ở bên ngoài đang bất thường, gương mặt hắn đỏ bừng từ lỗ tai đến cổ, trên trán cũng túa ra mồ hôi nhè nhẹ.
Đột nhiên cảm giác mềm mại này xuất hiện khiến cả người Mộ Dung Húc như bị căng cứng, nhiệt độ của cơ thể tăng cao trong thoáng chốc, bàn tay đã mang bao †ay cũng cảm nhận được từng đợt ướt át.
Không biết có phải mùi thơm trên người Mộ Dung Húc khiến nàng cảm thấy yên tâm hay do mấy ngày gân đây đã vô cùng mệt mỏi mà không lâu sau đó mí mắt của Thẩm Bích Thấm chỉ muốn đánh vào nhau, sau cùng vì không chống đỡ nổi nữa mà dựa hoàn toàn vào lông ngực Mộ Dung Húc, ngủ thiếp đi.
Nghe tiếng hít thở đều đặn truyền đến từ phía lồng ngực của mình, khóe môi Mộ Dung Húc cong lên tạo thành một nụ cười khẽ, một tay hắn giữ chặt sau lưng Thẩm Bích Thấm, một tay khống chế dây cương, hai người một ngựa cứ như vậy mà đuổi đến huyện Trường Thái.