Chương 449: Áp Sát
Chương 449: Áp SátChương 449: Áp Sát
"Muội thật sự cho rằng ba con mèo này có tính tình giống như muội thường nhìn thấy?" Mộ Dung Húc cũng không trả lời câu hỏi của nàng mà chỉ hỏi ngược lại nàng một câu.
"Ách, lẽ nào không phải?"
Thẩm Bích Thấm nghe Mộ Dung Húc hỏi mà sững sờ, ba con mèo kia vẫn một mực mềm mại, đáng yêu như thế nên nàng mới lo lắng. Lẽ nào có chuyện gì đó mà mình không biết.
"Nghe huynh nói thế này, hình như đúng là như thế."
Lúc này Thẩm Bích Thấm mới nhớ đến ngoại trừ mình và Thẩm Kỳ Viễn ra, ba con mèo này chưa từng cho người khác vuốt ve, kể cả Thẩm Lâm thị vẫn thường xuyên cho chúng ăn, có muốn vuốt ve cũng phải đợi lúc tâm trạng chúng đang vui.
Khu. Cho nên mới nói ba con vật này vẫn một mực giả vờ giả vịt, giả ngây thơ lừa gạt mình mà thôi.
Đúng là mấy con mèo cơ mưul
Không bao lâu sau, bốn con vật đã quay trở lại, thấy Mộ Dung Húc gật đầu với mình, Thẩm Bích Thấm biết ngay đã tìm ra rồi, nàng lập tức quay lại gọi mọi người cùng xuất phát đi tìm con tin.
Ngân lang không thể hiện thân nên để xác định được vị trí Thẩm Bích Thấm để ba con mèo chờ đợi ở trên lưng ngân lang, Mộ Dung Húc có thính lực hơn người, chỉ cần cách một thời gian Thẩm Bích Thấm gọi một tiếng Hoa Lê, Mộ Dung Húc có thể lập tức tìm được phương hướng.
Nhìn thấy trận thế kì lạ thế này, các võ sĩ của Quý đại công tử phái đến đều vô cùng ngạc nhiên, chỉ là bản thân có tố chất tốt nên họ không hỏi gì nhiều, chỉ bước theo sau lưng hai người họ.
Mọi người chạy ra thôn trấn, chạy khoảng hai mươi dặm mới tìm thấy một gian nhà tranh trong khu rừng rậm, một nơi vắng vẻ, hoang vu, người bình thường đúng là sẽ không thể tìm thấy.
Mọi người bước đến cách ngôi nhà tranh khoảng trăm bước thì dừng lại, Thẩm Bích Thấm vẫn ngồi trên lưng ngựa như trước để đề phòng bất trắc. Mộ Dung Húc nhảy xuống ngựa, sau đó đã đi cùng với các võ sĩ, yên lặng bước đến gần ngôi nhà tranh.
Nhà tranh này không lớn lắm, bên trong tối đen một màu, bên ngoài có một đống lửa, trong khu rừng tối đen thế này, ánh lửa càng khiến mục tiêu hiện ra rõ ràng hơn.
Lâm phủ làm việc cũng rất cẩn thận, chẳng qua chỉ là một ngôi nhà tranh ba mươi mét vuông nhưng có đến mười người canh giữ bên ngoài.
"Tách ra, bao vây lại đánh vào."
Mộ Dung Húc nhỏ giọng ra lệnh cho các võ sĩ, sau đó mọi người chậm rãi đi đến gần nhà tranh.
Kẻ thù ngoài sáng ta trong tối, cộng thêm cây cỏ rậm rạp, bóng đêm yển trợ. Trong khi đám thủ vệ canh giữ bên ngoài nhà tranh đã bị gió thổi cho đông cứng đến run lẩy bẩy, tên nào cũng đã buồn ngủ, không một ai phát hiện đám người Mộ Dung Húc đến gần.
"Động thủ!"
Mộ Dung Húc vừa dứt lời, những tên thủ vệ còn chưa kịp phản ứng thì các võ sĩ đã nhanh chóng bay vào.
Võ sĩ có khoảng hai mươi người, thực lực của mỗi người lại không yếu, hai chọi một, cộng thêm đánh lén, những tên canh gác kia không hề phòng bị nên lập tức bị khống chế ngay. Sau khi những kẻ thủ vệ đã bị đánh cho bất tỉnh, mọi người mới đi vào trong phòng, Thẩm Bích Thấm cũng xuống ngựa đi theo.
"Sao lại không có người?"
Khi mọi người bước vào trong lại phát hiện bên trong này ngoại trừ một cái giường cũ nát thì cũng không có một ai.
"Lẽ nào chúng ta đã bị phát hiện rồi, đây chỉ là cái bây dụ chúng ta bước vào?”
Một võ sĩ trong số đó hoảng hốt nói, sau đó tất cả đều rút vũ khí ra, cảnh giác nhìn khắp bốn phía.
"Không thể nào, nếu đây thật sự là một cái bẫy thì những người này sẽ không hề phòng bị như vậy."
Thẩm Bích Thấm cau mày, lắc đầu: "Mà cho dù đây là cái bãy thì những kẻ mai phục cũng phải ra tay rồi, sao đến bây giờ còn chưa có bất kỳ động tác gì?" "Vậy chuyện này là thế nào?” Nghe Thẩm Bích Thấm phân tích, mọi người đểu ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.
"Ở trong này đương nhiên phải có bí mật."