Chương 451: Trở Về
Chương 451: Trở VềChương 451: Trở Về
Lúc này đồng tri đại nhân vừa mỉm cười vừa từ ngoài cửa bước vào: "Thẩm cô nương, không hổ là người gan dạ làm giao dịch với đại công tử, đúng là chỉ trong vòng hai ngày đã tìm ra các con tin, thật sự khiến bản quan phải hoàn toàn thay đổi cái nhìn về cô nương."
Tuy ngoài mặt Quý đại công tử vẫn tin tưởng Thẩm Bích Thấm nhưng trong lòng hắn ta vẫn còn nghi ngờ, thế mà không ngờ Thẩm Bích Thấm có thể làm được, hiệu suất thế này còn vượt qua cả quan phủ phá án, thật sự làm ít mà hiệu quả nhiều.
"Cách làm này nói khó thì không khó, nói dễ cũng không dễ, nếu đồng tri đại nhân cảm thấy hứng thú, chờ chuyện ở đây kết thúc, dân nữ sẽ nói rõ với đồng tri đại nhân.
Từ trong lời nói của Thẩm Bích Thấm cũng đã nói rõ đồng tri này rất có hứng thú với cách tìm người của nàng, việc này không phải bí mật gì, nói ra cũng không sao, ngược lại còn có thể để lại ấn tượng tốt với ông ta, vậy cớ sao nàng lại không làm?
"Vậy thì tốt quát"
Thẩm Bích Thấm thức thời khiến đồng tri rất dễ chịu, ông ta vuốt cằm, quay đầu, nghiêm mặt nói với ba nhân chứng kia: "Lời thẩm cô nương nói cũng chính là ý của bản quan, các ngươi lựa chọn thế nào?”
Lâm phủ chính là cường hào ác bá lớn nhất ở trấn Phương Dương, đến mức sản nghiệp của Quý thị ở đó cũng bị chèn ép vài phần nhưng từ trước đến nay Quý tri phủ luôn tuân theo nguyên tắc không dùng uy quyền làm lợi ích riêng nên mới chưa ra tay với Lâm phủ. Lần này Lâm phủ lại chủ động tự đưa mình đến cửa, cơ hội tốt thế này cho dù Thẩm Bích Thấm không yêu cầu thì Quý đại công tử cũng không dễ dàng gì bỏ qua cho Lâm phủ.
"Tiểu nhân sẵn sàng làm chứng vì Thẩm cô nương.
Nghe đồng tri nói, ba nhân chứng đều hiểu được Lâm phủ này sẽ không tránh được xui xẻo nên tất cả đều quỳ xuống trước đồng tri, chân thành biểu lộ quyết tâm.
"Rất tốt! Hy vọng ngày mai các ngươi đừng khiến bản quan thất vọng là được." Nói đến đây, giọng điệu của đồng tri giống như chuyển thành lạnh giá, kèm theo sự uy hiếp rất lớn.
"Tiểu nhân không dám!" Ba người này lập tức run lên, họ nhao nhao dập đầu như giã tỏi, liên tục nhận lời.
Chuyện nhân chứng đã được giải quyết, xem như đã nắm chắc phần thắng trong tay, sau khi Thẩm Bích Thấm cáo biệt đồng tri đại nhân, nàng và Mộ Dung Húc đã cùng nhau trở lại thôn Thẩm Gia.
"Mộ Dung ca ca, hôm nay rất cảm ơn huynh."
Thẩm Bích Thấm chân thành nói lời cảm ơn với Mộ Dung Húc, sau đó nàng nâng áo choàng trên tay mình lên nói: "Ta sẽ giúp huynh giặt sạch sẽ."
"Ừm."
Mộ Dung Húc vẫn trong dáng vẻ thờ ơ như trước kia, hắn khẽ vuốt cằm, trả dây cương trong tay mình lại cho Thẩm Bích Thấm, quay người rời đi.
"A, thật kỳ lạ, hình như đại thúc này cao lên nữa rồi!"
Nhìn theo bóng lưng đã đi xa của Mộ Dung Húc, Thẩm Bích Thấm rất thắc mắc, nàng nhớ lần đầu tiên mình gặp phải hắn, hẳn rõ ràng chỉ cao hơn một mét bảy, nhưng nhìn thế nào thì dáng người lúc này cũng phải cao hơn một mét tám. Thẩm Bích Thấm mờ mịt gãi thái dương mình. Thật sự rất kỳ lại Lẽ nào lúc ấy nàng đã nhìn nhâm.
"Ông ngoại, nương, con đã trở về." Nghĩ mãi mà vẫn không ra, Thẩm Bích Thấm cũng không muốn nghĩ nhiều nữa, nàng lắc đầu đầu đi vào nhà mình.
"Thấm Nhi trở về rồi, chuyện thế nào rồi?' Thấy Thẩm Bích Thấm đã trở lại, tất cả mọi người đều vây đến bên cạnh nàng, trên mặt đều hiện vẻ căng thẳng hỏi.
"Ừm”