Chương 466: Tá Điền
Chương 466: Tá ĐiềnChương 466: Tá Điền
Nghe thấy hắn nhắc về tá điền, con ngươi Thẩm Bích thấm hơi hơi nhíu lại, nhiều đất như vậy tất nhiên không thể để bản thân tự trồng hết được, nhưng nếu tìm thôn dân sẽ khó tránh khỏi việc bị lộ ra, cho. nên mời tá điền cũng là việc cần thiết.
"Vậy thì đúng là tốt quá rồi, lúc trước bọn họ còn nói với ta là không muốn rời đi, nếu cô đồng ý giữ bọn họ lại thì đúng là tốt nhất." Nghe thấy Thẩm Bích Thấm nói như vậy, Thái Bát Lang kia lập tức nở vẻ mặt vui mừng nói.
"Tuy ta cần người, nhưng chủ yếu vẫn phải xem nhân phẩm đã." Thẩm Bích Thấm nhẹ nhàng lắc đầu nói.
"Về điểm này thì Thẩm tiểu thư cứ yên tâm đi, bọn họ đều là những người thật thà." Nghe thấy Thẩm Bích Thấm nói như vậy, Thái Bát Lang kia vội vàng mở miệng nói: 'Bọn họ cũng đều là những kẻ đáng thương không có nhà để về, nếu có thể lọt vào mắt Thẩm tiểu thư, thì mong rằng Thẩm tiểu thư có thể giữ bọn họ ở lại."
"Được thôi."
Thẩm Bích Thấm gật đầu, chỉ cần nhân phẩm có thể tin tưởng được thì sẽ tuyệt đối không có vấn đề.
Thật nhanh, Thái Bát Lang liền dẫn Thẩm Bích Thấm đến phòng ốc của mấy người đó, thấy có người đến, những tá điền đó đều nhanh chóng chạy từ trong phòng ra, cúi đầu cụp vai đứng trước mặt Thẩm Bích Thấm.
Có ba nhà, ba cặp vợ chồng trung niên, bốn đứa trẻ nhỏ, đứa trẻ lớn nhất cũng chỉ mới sáu tuổi, còn đứa nhỏ nhất thì chỉ hai ba tuổi, đều xanh xao vàng vọt.
Cho dù người lớn hay trẻ con đều có một bộ dạng co rúm giống nhau, ngay cả đứa trẻ mới chỉ có ba tuổi, thì trong mắt cũng không có sự ngây thơ chất phác, mà trong đó phủ kín dự cảnh giác và sợ hãi.
"Đây là chủ nhân mới của các ngươi, Thẩm tiểu thư." Thẩm Bích Thấm đã đồng ý mua lại trang viên, Thái Bát Lang cũng đã đúng lúc sửa lại thân phận của Thẩm Bích Thấm.
"Tiểu nhân gặp qua chủ nhân."
Nghe thấy Thái Bát Lang nói thế, biết được Thẩm Bích Thấm là chủ nhân tương lai, mấy tá điền liền vội vàng lôi kéo bọn nhỏ quỳ xuống với Thẩm Bích Thấm, toàn bộ quá trình đều phi thường cung kính, không dám ngẩng đầu nhìn Thẩm Bích 'Thấm dù chỉ một cái.
"Đứng lên hết đi."
Nhìn thấy bộ dạng rụt rè sợ hãi của họ, Thẩm Bích Thấm không khỏi hơi nhíu mày, tùy rằng trong lòng không vui vì thái độ hèn mọn này của bọn họ, nhưng nghe lời như vậy đúng là rất thích hợp để làm việc giúp nàng.
"Tiền công lúc trước của mấy người tính như thế nào." Thẩm Bích Thấm cũng không quá hiểu việc tá điền, liền mở miệng hỏi.
"Mỗi... Hàng năm, cho mỗi nhà chúng tôi bảy lượng bạc là được, còn cơm thì tự mình nấu."
Chờ mãi không có ai trả lời, một người đàn ông lớn tuổi nhất trong đó nhỏ giọng trả lời.
"Cái gì, mỗi nhà bảy lượng sao?" Nghe thấy giá này, Thẩm Bích Thấm sợ ngây người, nhịn không được mà nói lớn.
"Tiểu thư, ngài... Nếu ngài cảm thấy giá đó cao quá, thì cũng có thể giảm thấp hơn một chút, chỉ cần ngài không đuổi chúng tôi đi là được rồi!" Thấy Thẩm Bích Thấm đột nhiên tăng cao âm lượng, mấy người tá điền còn tưởng Thẩm Bích Thấm cảm thấy tiền công quá cao, vội vàng quỳ xuống trước mặt Thẩm Bích Thấm, vừa dập đầu vừa bắt đầu cầu xin.
"Không phải, ý của tôi không phải như thế, các ngươi không cần phải khẩn trương, đứng lên, đứng lên đã."
Biết mấy người này hiểu nhầm ý của mình, Thẩm Bích Thấm nhanh chóng ngăn cản động tác của bọn họ.
Thấy sắc mặt Thẩm Bích Thấm không giống như giả vờ, mấy tá điền liếc nhau rồi mới cẩn thận đứng dậy, đôi mắt tràn đầy mong đợi nhìn chằm chằm Thẩm Bích Thấm, rất sợ Thẩm Bích Thấm sẽ thay đổi chủ ý không cần bọn họ nữa.
Thẩm Bích Thấm cảm thấy giá quá đắt, cảm thấy quá lợi cho bọn họ chỗ nào chứ, hai người trưởng thành mà tiên công chỉ có bảy lượng, còn không có cơm tháng, giá của sức lao động cũng quá rẻ rồi!
Với bảy lượng bạc thì ngay cả ăn cơm hằng ngày cũng không đủ dùng trong một năm, không trách được bọn họ đều gầy đến mức da bọc xương, vậy thì lòng dạ chủ cũ cũng quá hiểm độc.
Thẩm Bích Thấm không nói gì, chỉ là vẻ mặt trách cứ nhìn thoáng qua Thái Bát Lang, xem ra người chủ cũ cũng không phải người tốt gì.