Chương 493: Ngọt Lắm
Chương 493: Ngọt LắmChương 493: Ngọt Lắm
Thẩm Bích Thấm vươn tay nắm lấy bàn tay to lớn của Quý Hiên Dật, vẻ mặt nghiêm túc nhìn về phía Quý Hiên Dật nói, nước mắt không khống chế được lăn dài trên hai gò má.
"Nha đầu, có phải nàng bị hành động của ta làm cảm động rồi, có phải cũng có một chút thích ta rồi đúng không?"
Đây là lần đầu tiên Thẩm Bích Thấm chủ động tiếp cận mình, Quý Hiên Dật có chút vừa mừng vừa lo, hai mắt tỏa sáng, vội vàng tranh thủ cơ hội nói: "Khi nào nàng đồng ý nhận lấy cây trâm kia của ta?"
"Tạ"
Nghe được những lời thẳng thắn kia của Quý Hiên Dật, trái tim của Thẩm Bích Thấm không khống chế được đập thình thịch, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lập tức đỏ bừng.
"Cốc cốc."
Nàng khẽ cắn môi, đang định trả lời thì đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa.
"Mời vào"
Thẩm Bích Thấm giật mình, vội vàng buông bàn tay đang nắm tay của Quý Hiên Dật ra, đỏ mặt ngồi xuống chỗ của mình rồi mới quay ra cửa nói.
"Nha đầu, cũng đã muộn rồi, hôm nay ngươi ở tạm trong phủ nhé, ngươi cũng đã mệt mỏi cả một ngày rồi, đi nghỉ trước đi." Người tiến vào chính là Quý đại công tử, trong tay đang bưng một cái khay.
"Huynh đến đây làm gì."
Thấy lời nói của Thẩm Bích Thấm bị cắt ngang, hơn nữa tay còn bị Thẩm Bích Thấm buông ra, sắc mặt của Quý Hiên Dật lập tức tối sầm, tức giận quay sang hỏi Quý đại công tử.
"Cái tên nhóc này, tất nhiên là đến đưa thuốc cho đệ rồi, thật đúng là chó cắn Lã Động Tân (*Không thấy lòng tốt của người khác)."
Quý đại công tử hơi ngẩn ra, nói: "Thấy đệ nói to như vậy, xem là không bị sao cả, vi huynh cũng thấy yên tâm rồi."
"Thuốc."
Nghe thấy là thuốc, hai hàng lông mày của Quý Hiên Dật khẽ cau lại, sau đó dường như nghĩ đến điều gì đó, hắn khẽ quay đầu dùng ánh mắt sáng quắc nhìn về phía Thẩm Bích Thấm, hắn nhớ rằng tên nhóc Tống Nhất Phàm kia từng nói rằng nha đầu đã tự mình bón thuốc cho tên đó.
"Khụ, Quý đại ca, cứ đưa bát thuốc này cho ta đi."
Thẩm Bích Thấm tất nhiên hiểu ý trong mắt của Quý Hiên Dật, nhưng bây giờ người bệnh là lớn nhất, Thẩm Bích Thấm ho nhẹ một tiếng, quay sang nói với Quý đại công tử.
Vốn dĩ lúc đầu Thẩm Bích Thấm gọi Quý đại công tử là Quý thúc, bởi vì tuổi của Quý đại công tử lớn hơn cô rất nhiều, cũng không để ý đến vấn đề bối phận, nhưng lần này sau khi Quý Hiên Dật từ kinh đô trở về, đã mạnh mẽ yêu cầu Thẩm Bích Thấm đổi cách xưng hô, nói rằng gọi như vậy ảnh hưởng đến bối phận, cho nên nàng chỉ đành đổi lại cách xưng hô.
"Được rồi, vậy thì huynh cũng không đứng đây làm kỳ đà cản mũi nữa."
Quý đại công tử tất nhiên cũng nhìn ra ý tứ của Quý Hiên Dật, hơi nhíu mày, nhưng sau đó lập tức nở nụ cười, đưa bát thuốc cho Thẩm Bích Thấm.
"Uống thuốc đi."
Đợi sau khi Quý đại công tử đi rồi, lúc này Thẩm Bích Thấm mới tức giận trừng mắt nhìn Quý Hiên Dật một cái, nhưng động tác vẫn rất nhẹ nhàng múc một thuốc đưa đến bên miệng của Quý Hiên Dật.
Những thứ mà các quý tộc này dùng đúng là không phải vật tầm thường, thìa được làm bằng bạc, hơn nữa còn rất tỉnh xảo nhỏ gọn, mỗi lần cũng chỉ múc được nửa thìa.
Trong lòng Thẩm Bích Thấm âm thầm cảm thán, một bát thuốc nhỏ như vậy chỉ cần uống mấy ngụm là có thể uống xong rồi, dùng cái thìa này bón, cũng không biết phải uống đến bao giờ.
"Ừm, ngọt lắm."
Quý Hiên Dật nuốt một ngụm nước thuốc, mỉm cười cực kỳ rạng rỡ.
"Ngọt à, vậy thì ta sẽ cất số mứt hoa quả này để ăn dần nhé."
Thẩm Bích Thấm trợn trắng mắt, sau đó cũng không nhịn được cười, vẻ mặt cũng cười tỏa sáng giống như Quý Hiên Dật.
"Ách."
Lúc này, trên trán hắn đầy mồ hôi lạnh, nghe được lời này cả kinh, nhất thời cảm thấy hối hận.
"Hừ"