ĐANG TẢI NỘI DUNG... Chương 500: Thu Nhận
ĐANG TẢI NỘI DUNG... Chương 500: Thu NhậnĐANG TẢI NỘI DUNG... Chương 500: Thu Nhận
Nói tới đây ba tên sơn tặc đều lộ ra vẻ mặt với biểu tình buồn bực: "Sau khi bọn ta đánh trọng thương đối phương rồi mới biết được thân phận của đối phương, cứ như thế bọn ta liền hoàn toàn mất đi cơ hội đi đến Viên Sơn, hơn nữa cũng vì thật sự không còn chỗ nào nữa để đi, cho nên bọn ta liền dứt khoát cùng nhau ở tại một chỗ gần Viên Sơn, mượn tên tuổi của sơn tặc Viên Sơn ra ngoài cướp đồ."
"Vậy vì sao các ngươi lại giúp Lâm Xuân đến bắt cóc ta." Nghe bọn hắn nói xong, Thẩm Bích Thấm coi như cũng đã hiểu đại khái, nhíu nhíu mày tiếp tục hỏi ba người.
"Đó là do hắn ta tìm đến bọn ta, bọn ta cũng không biết tại sao hẳn lại tìm đến bọn ta, hắn cho bọn ta hai lượng bạc tiền đặt cọc để bọn ta tới bắt người, còn nói chờ đến lúc bắt được ngươi rồi thì sau đó sẽ đưa thêm mười lượng bạc nữa." Tên đàn ông mặt chữ điền vội vàng giải thích với Thẩm Bích Thấm.
"A, tên Lâm Xuân này đúng thật là keo kiệt, vậy mà ta chỉ có giá mười hai lượng thôi sao." Nghe đến đó Thẩm Bích Thấm hừ lạnh một cái, vẻ mặt không vui nhăn cái mũi.
Hai người Thấm Trí Viễn và Thẩm Kỳ Viễn nghe thấy vậy đều cảm thấy dở khóc dở cười, bây giờ hình như không phải lúc so đo chuyện này đúng không, suy nghĩ của ngũ muội luôn không giống người bình thường.
"Nữ nữ hiệp, cái gì nên nói bọn yêm đều nói hết rồi, ngài xem."
Ba người mang vẻ mặt chờ mong nhìn Thẩm Bích Thấm, ý định thật rõ ràng, có thể thả bọn họ đi hay không.
"Các ngươi sẽ không thiên chân đến mức cho rằng ta sẽ thả các ngươi đi chứ."
Khóe môi Thẩm Bích Thấm gợi lên một cái cười lạnh lạnh lùng nói với ba người: "Nếu các ngươi đã không chết, vậy chứng minh cái mạng này là dùng để chuộc tội, từ ngày mai các ngươi liền bắt đầu giúp đỡ làm việc ở trong thôn đi, sau mười năm ta sẽ thả các ngươi đi."
"Cái cái gì cơ." Nghe Thẩm Bích Thấm nói xong ba tên sơn tặc đều ngơ ra, trong lúc nhất thời không biết phản ứng như nào.
"Nếu như các ngươi dám chạy trốn, ta sẽ cho các ngươi biết hậu quả của chạy trốn là gì, chuyện này cứ quyết định như vậy đi, có phản đối cũng không có hiệu quả đâu."
Thẩm Bích Thấm giải quyết dứt khoát, ba tên sơn tạc cứ như vậy không thể làm gì đi đến Thẩm gia thôn làm miễn phí, lại còn là phải làm mười năm.
"Này này." "Mộ Dung đại ca." Thẩm Bích Thấm dẫn theo mấy người này đến sân trước, thì nhìn thấy Mộ Dung Húc đang đi về phía này.
"Muội đi ra đây một chút." Thẩm Bích Thấm còn chưa kịp nói chuyện, Mộ Dung Húc đã nói trước, sau đó cũng không đợi Thẩm Bích Thấm trả lời, một mình đi về phía sân sau.
"Mấy người các huynh đứng đợi ở đây trước nhé." Sau khi dặn dò hai huynh đệ Thẩm Trí Viễn xong, lúc này Thẩm Bích Thấm mới đi theo Mộ Dung Húc đến sân sau.
"Thứ này là đồ tốt, muội nhanh cất đi."
Khi đến sân sau, đầu tiên Mộ Dung Húc dùng ánh mắt thâm thúy của mình nhìn về phía Thẩm Bích Thấm, sau đó mới chậm chạp từ trong ống tay áo lấy ra một cái hộp nhỏ đưa cho Thẩm Bích Thấm.
Thẩm Bích Thấm vừa mở hộp ra đã thấy bên trong đựng 6 mũi tên của tụ tiên hoa mai.
Trong số 6 mũi tên này có ba cái được lấy từ trên đầu của những tên sơn tặc đã chết, 3 mũi tên còn lại được tìm thấy trong đám cỏ gần nơi ba tên sơn tặc bị thương.
"Cảm ơn Mộ Dung đại ca."
Nhìn thấy 6 mũi tên này, Thẩm Bích Thấm hiểu rằng Mộ Dung Húc đã biết chuyện nàng giết người, nhưng mà nàng cũng không thấy hoảng sợ chút nào, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như không có gì, sau khi nói cảm ơn thì vươn tay cầm lấy chiếc hộp.
"Đến cuối cùng thì ta vẫn đến muộn một bước."
Thẩm Bích Khâm lúc này không thích hợp đụng vào những thứ máu me bẩn thỉu này.
Trong đôi mắt sâu thẳm của Mộ Dung Húc lóe lên một tia thương tiếc khó mà phát hiện, hắn cũng không biết cảm giác của Thẩm Bích Thấm khi giết người là như thế nào, nhưng trong lòng của hẳn, hiện tại Thẩm Bích Thấm không thích hợp để chạm vào những thứ máu me bẩn thỉu đó.
"Không sao đâu, nếu như không có do Mộ Dung ca ca kịp thời dẫn người đến núi Viên để cứu muội, thì muội đã gặp đại nạn rồi, muội chắc chắn sẽ nhớ kỹ ân tình này của Mộ Dung ca ca."
Thẩm Bích Thấm cũng không biết câu nói kia của Mộ Dung Húc đang ám chỉ điều gì, nàng còn cho rằng Mộ Dung Húc đang tự trách vì bản thân đã không tự mình đến cứu nàng được.
"Muội... Bây giờ muội cảm thấy thế nào?" Mộ Dung Húc mím môi, do dự một lúc mới hỏi.
"Không sao rồi, chỉ là bị thương ở chân, những thứ khác đều không sao cả, khiến Mộ Dung ca ca phải lo lắng rồi."
Thẩm Bích Thấm nói đến đây liền nó một nụ cười rạng rỡ, đôi mắt to tròn ánh lên những tia sáng lấp lánh.
"Không sao là tốt rồi."
Hai mắt hắn lắng lặng nhìn chăm chú vào Thẩm Bích Thấm một lúc lâu, nhìn thấy vẻ mặt của Thẩm Bích Thấm vẫn không thay đổi gì, xác định nàng không chịu ảnh hưởng gì trong vụ giết người vừa rồi, lúc này Mộ Dung Húc mới xoay người rời đi.
"Đây là nhà... nhà của cô sao?"
Ba tên sơn tặc đi theo Thẩm Bích Thấm đến trước cổng lớn nhà họ Thẩm, sau khi nhìn thấy nhà họ Thẩm, trong mắt mấy người đều hiện lên vẻ kinh ngạc, bọn họ không bao giờ ngờ được ở trong một thôn làng nhỏ bé trên núi này, lại có một ngôi nhà nguy nga như vậy.
"Không phải nhà của ta thì là nhà của ai, được rồi, đừng có đứng sững người ở đấy nữa, vào trong đi." Thẩm Bích Thấm nói xong thì dẫn ba người bước vào sân.
"Cô nương, người đã về rồi."
Nhìn thấy Thẩm Bích Thấm trở về, hai tỷ muội Phong Ngâm và Hoa Tụng vui vẻ vội vàng chạy đến, sau đó mới tỏ ra tò mò nhìn về phía của ba tên sơn tặc kia: 'Bọn họ là?