Chương 505: Đồng Ý Thử
Chương 505: Đồng Ý ThửChương 505: Đồng Ý Thử
"Áchl Gia... Thuộc... Thuộc hạ còn có việc, không quấy rây người và Thẩm cô nương nói chuyện nữal
Lúc này Quý Tư Lãnh mới đột nhiên nhớ ra lúc ở cửa hắn nói với Quý tri phủ những lời này, trong lòng lại chột dạ không thôi, nói xong cũng liền nhanh chóng cất bước rời đi.
"Được rồi, xem muội dọa chạy người ta rồi kìal"
Nhìn bộ dạng của Quý Tư Lãnh, Thẩm Bích Thấm không khỏi phụt cười một tiếng nhỏ, sau đó mới ngồi xuống đầu giường của Quý Hiên Dật nóiNgoài cổng lớn ta gặp được Quý tri phủ, lúc ấy hắn vì giải thích nên đã nói lỡ miệng, chỉ sợ là vừa rồi mới phát hiện ra được."
"Chân muội đã khá hơn chưa?” Thấy lời nói dối đã bị bóc ra, Quý Hiên Dật cũng cảm thấy có chút xấu hổ, vội vàng nói sang chuyện khác, lúc sau hẳn ta mới nhìn hộp đồ ăn của Thẩm Bích Thấm nói;'Đồ trong tay ngươi đang cầm là gì?"
"Ừm, cũng không đau như hôm qua nữa."
Thẩm Bích Thấm gật đầu rồi mới tiếp tục nói,'Đây là cháo giúp bổ thân thể, không biết có hợp khẩu vị của huynh không."
"Muội tự làm?" Nghe vậy Quý Hiên Dật một đôi mắt lập tức liền sáng lên.
"Đúng vậy, nếu huynh dám ghét bỏ thì sau này ta sẽ không làm cho huynh nữa." Thẩm Bích Thấm ở bên cạnh bưng một hộp cháo đầy, đôi môi đỏ xinh nhẹ nhàng mấp máy nói.
"Nào dám ghét bỏ, lại nói, khả năng nấu nướng của muội, ta còn không biết sao?” Thấy Thẩm Bích Thấm thừa nhận, thì trên mặt Quý Hiên Dật tràn đầy ý cười, đôi mắt đào hoa hơi chớp động, đẹp đến mức làm loạn tâm người nhìn.
"Huynh nói cũng thật là dễ nghe."
Sau khi cho cháo ra, Thẩm Bích Thấm ngồi lại vị trí ghế trên đầu giường, rồi tinh tế đem từng muỗng cháo thổi nguội đi rồi mới đưa đến bên môi cho hắn ta/'Tiểu Màn Thầu nói huynh ở kinh thành chính là một nhân vật phong lưu, không biết mấy lời này đã nói cho bao nhiêu nữ tử nghe rồi."
"Trời đất chứng giám, bản công tử từ trước đến nay vẫn luôn giữ mình trong sạch, muội đừng nghe tiểu tử kia nói bậy."
Quý Hiên Dật cảm thấy mỹ mãn nuốt cháo vào bụng, lúc này mới tiếp tục tỏ vẻ mặt đầy ý cười nhìn Thẩm Bích Thấm nói,'Chỉ là nữ tử ái mộ ta đúng là không hề ít"
Trong lòng Quý Hiên Dật cảm thấy có chút hơi nghỉ hoặc, Thẩm Bích Thấm hẳn là chưa bao giờ đến kinh thành, nhưng nàng đối với nơi này cũng không hề có một tia kính sợ mà người thường hay có, nói chuyện cũng vô cùng tự nhiên.
"Ồ, Tam gia đúng thật là có giá thị trường vô cùng cao." Thẩm Bích Thấm dùng giọng điệu lạnh lùng nói.
"Đúng vậy, chỉ tiếc là bản công tử một đời anh danh cuối cùng lại thua trên tay của một tiểu nha đầu mười tuổi, nói ra chỉ sợ là không có ai tin tưởng." Quý Hiên Dật nhìn Thẩm Bích Thấm khẽ cười nói.
Nghe được lời này, khuôn mặt của Thẩm Bích Thấm trong nháy mắt đỏ lên, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào, đương nhiên nàng biết tiểu nha đầu trong miệng của Quý Hiên Dật kia là ai.
"Nha đầu."
Chờ lại bón xong một muỗng cháo nữa, Thẩm Bích Thấm còn chưa thu tay lại đã bị Quý Hiên Dật nắm lấy, ánh mắt sáng quắc nhìn chăm chú vào nàng.
"Ừm, chuyện gì."
Thấy biểu tình lúc này của Quý Hiên Dật, Thẩm Bích Thấm đã đoán ra được ẩn ý hắn muốn nói gì, khuôn mặt nhỏ trong nháy mắt liền đỏ lên, tim không khỏi đập nhanh hơn, nội tâm khẩn trương không nói nên lời, thậm chí còn có chút... Chờ mong.
"Nha đầu, tâm ta đã duyệt muội rồi."
Ánh mắt Quý Hiên Dật vô cùng kiên định nhìn Thẩm Bích thấm, trong mắt đều là sự ôn nhu cùng thâm tình khiến cho người nhìn vô cùng say đắm, tiếng nói thanh thanh mà thuần hậu,Lần này, muội đã nguyện ý nhận lấy cây trâm này chưa?”
"Ta... Ta cũng không phải là quá hiểu rõ về chuyện cảm tình này." Khuôn mặt Thẩm Bích Thấm đỏ bừng lên, mím môi đôi mắt mở to ngượng ngùng nói. Nghe vậy, ánh mắt Quý Hiên Dật lập tức ảm đạm đi rất nhiều, lực trong tay cũng dần thả lỏng ra.
"Nhưng... Nhưng ta đồng ý thử." Đúng vào lúc này, Thẩm Bích Thấm lại một lần nữa mở miệng nói.
Đúng vậy, đây là Thẩm Bích Thấm sau khi suy nghĩ cặn kẽ thì mới ra quyết định.