Chương 513: Chong Chóng Tre
Chương 513: Chong Chóng TreChương 513: Chong Chóng Tre
Chờ cho bữa cơm trưa khó khăn đã qua đi, Quý Tư Linh bắt đầu quấn lấy Thẩm Bích Thấm với yêu cầu vừa rồi, Thẩm Bích Thấm bất đắc dĩ cũng chỉ có thể nâng bút lên thỏa mãn nguyện vọng của tiểu cô nương này.
Với chữ viết của Thẩm Bích Thấm, Quý Hiên Dật cũng rất xem trọng, chờ nàng vết xong, ba người đã cùng tụm lại nghiên cứu và thảo luận, thời gian cứ như vậy mà trôi qua trong vô thức.
"Làm thế nào mà ta cảm thấy thời gian lại trôi nhanh như vậy? Thấy Thẩm Bích Thấm sắp phải rời đi, Quý Tư Linh không khỏi thốt lên.
"Lần sau có cơ hội chúng ta sẽ nói chuyện phiếm nhiều hơn."
Thẩm Bích Thấm mỉm cười trấn an Quý Tư Linh một câu, sau đó lại áy náy nhìn Quý Hiên Dật nói: "Mấy ngày sau này sẽ rất bận rộn, chỉ sợ sẽ không có thời gian đến thăm ngươi."
Thẩm Bích Thấm là một người cực kỳ lý trí, tuy tình cảm quan trọng nhưng nàng càng rõ ràng hơn ai hết bây giờ mình cần phải làm gì, huống hồ muốn có được sự công nhận từ 'một con quái vật khổng lồ như hầu phủ này, nhất định nàng phải nâng cao bản thân mình hơn nữa, việc nàng cần làm còn rất nhiều.
"Ừm, đừng để bản thân quá vất vả, nhớ kỹ còn có ta ở đây." Quý Hiên Dật nắm bàn tay của Thẩm Bích Thấm, trên mặt là vẻ không nỡ.
"Ta biết."
Nghe như vậy, trong lòng Thẩm Bích Thấm vô cùng ấm áp, nàng mỉm cười gật đầu, sau đó lại nhìn về phía Quý Tư Linh nói: "Tư Linh, ngươi có thể tiễn ta không?” "Đương nhiên, cho dù ngươi không nói ta cũng sẽ tiên ngươi." Quý Tư Linh nhoẻn miệng cười, sau đó kéo cánh tay Thẩm Bích Thấm đi ra khỏi phòng.
"Trước kia không phải ngươi thường nói ở trong phủ rất nhàm chán sao? Xuyt! Đây là món đồ nhị ca ta đã cố tình đến chỗ Điền bá bá học làm mộc và tự tay làm ra."
Đến cửa, Thẩm Bích Thấm mới lấy một cái hộp gỗ từ trong ngực áo mình ra đưa cho Quý Tư Linh: "Huynh ấy còn đặc biệt dặn ta phải tự tay giao lại cho ngươi."
"Cái này là gì?"
Quý Tư Linh mở hộp gỗ ra, nàng ấy nhìn thấy bên trong là một phiến gỗ có hai đầu bằng phẳng và một nhành trúc rất nhỏ.
Hai thứ này đều được khắc lên những đường vân rất tinh xảo, cực kỳ xinh đẹp, vừa nhìn đã biết người người làm ra nó phải rất cẩn thận. Chỉ là Quý Tư Linh nhìn mãi cũng không hiểu tác dụng của thứ này. "Cái này là chong chóng tre, ngươi không biết?" Nhìn thấy vẻ mờ mịt trong mắt Quý Tư Linh không giống như làm bộ, Thẩm Bích Thấm không khỏi nghi ngờ hỏi.
"Đây là chong chóng tre? Thế nhưng trong sách viết lại không phải dáng vẻ thế này."
Nghe Thẩm Bích Thấm nói, hai mắt Quý Tư Linh như sáng lên, sau đó mới ngượng ngùng nói: "Từ nhỏ ta làm gì cũng bị yêu cầu rất nghiêm ngặt, mấy chuyện chơi chong chóng tre thế này, trong nhà sẽ không cho phép, chẳng qua ta vẫn luôn rất †ò mò về nó.
"Thì ra là vậy."
Lúc này Thẩm Bích Thấm giống như hiểu ra, sau đó nàng nhỏ giọng hỏi: "Hiện tại thứ này đã được tháo ra rồi, chỉ cần hợp chúng lại là có thể chơi được ngay... Có phải ngươi cũng không biết chơi như thế nào?” "Ừm." Quý Tư Linh đỏ mặt, khẽ gật đầu.
"Thẩm cô nương, từ nhỏ tiểu thư của chúng ta đều phải học hành rất nhiều thứ, thật ra tiểu thư cũng không có thời gian chơi."
Nha hoàn thiếp thân của Quý Tư Linh đã mở miệng giải thích thay nàng ấy.
"Vậy thế này đi, chờ lần sau đến ta sẽ chỉ ngươi chơi, thế nào?"
Nghe thấy nha hoàn nói lời này Thẩm Bích Thấm không khỏi cảm thấy đau lòng thay Quý Tư Linh, tuy Quý Tư Linh có được phú quý mà một người dân thường không có nhưng nàng lại không thể có được sự tự do của một người dân thường.
"Thật sao? Không được, không được."
Nghe vậy hai mắt của Quý Tư Linh giống như sáng lên nhưng ngay sau đó lại ảm đạm xuống, nàng ấy lắc đầu nói: "Nếu bị phụ thân và nương của ta nhìn thấy, ta bị giáo huấn thì không nói, chỉ sợ sẽ liên lụy đến ngươi."
SÀ"
Nghe nói đến đây Thẩm Bích Thấm thật sự không còn lời nào có thể nói được nữa.