Chương 515: Cam Nguyện Nhảy Xuống Hố
Chương 515: Cam Nguyện Nhảy Xuống HốChương 515: Cam Nguyện Nhảy Xuống Hố
Biết Thẩm Bích Thấm đang cố ý trêu ghẹo mình nhưng Thẩm Trí Viễn chỉ có thể ngoan ngoãn nhảy xuống hố do nàng đào ra, quay đầu lại, biểu cảm trên mặt vô cùng mất tự nhiên, nhỏ giọng nói.
"Ha ha ha... Nhị ca, huynh rất đáng yêu!" Thấy dáng vẻ này của Thẩm Trí Viễn, Thẩm Bích Thấm không nhịn được phải khom lưng bật cười.
"Muội phải nhớ kỹ lời mình nói, đừng quên đấy!"
Thẩm Trí Viễn tức giận trừng mắt nhìn Thẩm Bích Thấm, sau đó lại một lần nữa mặt dày mày dạn nhắc nhở Thẩm Bích Thấm. Dù sao cũng đã bị trêu ghẹo đến mức này rồi, lần này xem như không thèm để ý đến vậy. "Được rồi, muôi biết rồi. Chỉ là gần đây hơi bận rộn, chờ qua một thời gian nữa, muội nhất định sẽ tìm cơ hội hẹn người ra." Thẩm Bích Thấm cũng không trêu hắn nữa, nàng mỉm cười, gật đầu đồng ý.
Quý Hiên Dật bị trúng ba mũi tên nhưng bởi vì võ công cao cường, hơn nữa cũng không làm tổn thương đến xương cốt nên nghỉ ngơi hơn một tháng là có thể hồi phục, đến lúc đó sẽ nhờ hắn dẫn Quý Tư Linh đi ra cũng rất thuận tiện.
Nghĩ đến đây trong lòng Thẩm Bích Thấm không khỏi dâng lên một nỗi chờ mong, đến lúc đó bốn người cùng nhau ra ngoài chơi, cảnh tượng kia chắc chắn sẽ rất đẹp.
"Các con đang nói gì đó, mau đến đây dùng cơm thôi!" Lúc này Thẩm Lâm thị từ chính đường đi ra và đang đứng ở hành lang gấp khúc mỉm cười nói với hai người họ. "A, vâng!"
Lúc này hai huynh muội mới lấy lại tỉnh thân, họ nhìn nhau cười một tiếng rồi sóng vai đi về phía chính đường.
Ăn cơm tối xong, người một nhà ngồi trong sân nói chuyện phiếm tiêu thực.
"Đúng rồi, ông ngoại, có chuyện này cháu muốn thương lượng với ông." Đột nhiên Thẩm Bích Thấm không uống trà sữa nữa mà nhìn Lâm Bác Văn nói.
"Ừm, chuyện gì?" Lâm Bác Văn tò mò hỏi.
Không những Lâm Bác Văn mà những người khác cũng vô cùng tò mò nhìn Thẩm Bích Thấm, chủ yếu là vì mỗi lần Thẩm Bích Thấm cần nói chuyện nghiêm túc thì đều là những vấn đề nghiêm trọng.
"Cháu muốn xây dựng lại trường học trong thôn, để ông làm phu tử, không biết ông có đồng ý không?" Thẩm Bích Thấm khẽ cười nói.
"Chuyện này... Chuyện này là thật sao?"
Tuy sống ở Thẩm gia rất thong dong, tự tại nhưng mọi người đều có chuyện bận rộn của riêng mình, Thẩm Triệu thị cũng ở trong nhà nhưng dù sao người ta cũng là phụ nhân nông gia, giữa hai họ căn bản không có đề tài chung. Vì vậy một mình Lâm Bác Văn khó tránh khỏi cảm thấy cô đơn, bây giờ nghe thấy có thể làm phu tử trong thôn thì vui mừng quá đỗi.
"Đúng vậy. Trước đây thôn Thẩm Gia cũng có trường học nhưng sau đó đã bị bỏ hoang, chủ yếu cũng bởi vì thôn dân không trả nổi học phí."
Thẩm Bích Thấm gật đầu nói: "Bây giờ trong nhà chúng ta không thiếu tiền, cháu nghĩ chúng ta cũng không ràng buộc các hài tử đóng học phí, xem như đây là trường học miễn phí, không biết ông có đồng ý không?"
"Đồng ý! Đương nhiên ông đồng ý!"
Lâm Bác Văn kích động đến mức đã đứng bật dậy, trong đôi mắt ông ấy tràn đầy niềm vui: "Thấm Nhi à, hành động này chính là đại nghĩa, ông ngoại hoàn toàn ủng hộ cháu."
"Cháu chỉ sợ ông vất vả."
Lâm Bác Văn là một người nghĩ đến đại nghĩa, ngay từ đầu Thẩm Bích Thấm đã biết Lâm Bác Văn sẽ đồng ý nên nhận được kết quả này nàng cũng không bất ngờ.
"Sẽ không, ông mới năm mươi hai tuổi thôi, còn rất khỏe mạnh. Quyết định vậy nhé, chúng ta quyết định chuyện này như vậy nhé!" Giống như sợ Thẩm Bích Thấm lật lọng nên Lâm Bác Văn nhanh chóng đưa ra quyết định.
"Được! Nếu ông ngoại đã đồng ý thì ngay ngày mai chúng ta đi tìm ngài thôn trưởng nói cho rõ việc này."
Thẩm Bích Thấm mỉm cười gật đầu, trong lòng cũng dở khóc dở cười vì biểu cảm gấp gáp kia của Lâm Bác Văn nhưng cuối cùng cô vẫn thấy cảm động. Lòng người thuần phác, thật sự rất tốt đẹp.
"Việc thiện lớn như vậy!" Lâm Bác Văn mừng rỡ, gật đầu đồng ý.