Chương 524: Cung Thần Tí
Chương 524: Cung Thần TíChương 524: Cung Thần Tí
Quả nhiên trên bệ cửa sổ của căn chòi kia có đặt một chiếc nỏ khổng lồ với đường kính dài ba thước ba, ở giữa đặt một mũi tên dài năm thước, lúc này đang trong trạng thái chuẩn bị sẵn sàng, đầu mũi tên mang theo ánh sáng lạnh lẽo hướng ra ngoài cửa sổ, chỉ cần có kẻ nào muốn đi qua cửa thôn thì chắc chắn sẽ bị bắn chết tại chỗ.
"AI"
Lưu Trường Phúc liếc mắt một cái, lập tức nhận ra lai lịch của cái nỏ kia, hắn hít một hơi thật sâu, kêu lên: "Đây... Đây là Cung Thần Tí, ở một sơn thôn hẻo lánh như vậy, sao có thể có được một loại cung nguy hiểm như vậy chứ!”
Cung Thần Tí còn được gọi là Nỏ Thần Tí, lấy dâu tằm làm thân cung, đàn hương làm cung, sắt làm phần mũi tên, thép làm lẫy nỏ, dây buộc bằng dây gai, dây nỏ làm bằng lụa, vừa nhẹ nhàng vừa bền dẻo.
Cung Thần Tí là một loại nỏ, khi bắn đặt nỏ trên mặt đất, giẫm lên phần nẫy, tầm bắn của nó khoảng 240 bước, nhưng lực bắn có thể bắn xuyên nửa mũi tên vào trong thân cây, có thể xuyên thủng áo giáp hạng nặng, lực xuyên phá cực kỳ kinh người, nó từng là một trong những binh khí tiêu chuẩn cần chế tạo của quân đội, quân Tống có thể đánh thắng quân Kim cũng chủ yếu là dựa vào nó.
Cái nỏ này là do Mộ Dung Húc chế tạo, thứ này đã bị thất truyền ở kiếp trước, bây giờ lại xuất hiện ngay trước mắt mình, trong lòng Thẩm Bích Thấm cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
"Vậy... vậy chúng ta còn đi nữa không?" Chu Phát Tài sợ hãi nuốt nước miếng, sau đó nhìn về phía Lưu Trường Phúc nhỏ giọng hỏi.
“Đi cái khỉ gì, đệ muốn chết sao, xem ra chúng ta không thể đi bằng đường cổng chính được rồi."
Lưu Trường Phúc nghiến răng, liếc mắt nhìn về phía tường rào cao chót vót kia, nói: "Hiện tại xem ra chỉ có thể trèo tường, cũng may là ven tường không có người canh giữ, đi, đi tìm một chỗ hẻo lánh để chiều ra ngoài."
"Được." Nghe vậy, hai người lập tức đi theo Lưu Trường Phúc mày mò đi đến dưới hàng rào.
"Mấy thôn dân của thôn này thật ngốc, cho rằng có tường rào thì sẽ không xảy ra chuyện gì, dù sao chúng ta có thể trèo đi ra ngoài." Nhìn hàng rào gần ngay trước mắt, ba người đều cảm thấy rất vui mừng, vội vàng chạy về phía hàng rào kia.
"Âm ầm..." Tuy nhiên, ngay khi ba người họ vừa đến gần tường rào, thì họ cảm thấy mặt đất dưới chân nhữn ra, sau đó rơi thẳng xuống bẫy.
"ÁI"
Sau đó một tiếng hét tuyệt vọng đồng thời vang lên.
"Ha hả, ba tên ngốc này."
Nghe được tiếng hét thảm thiết kia, người đang canh gác đêm trong chòi lập tức khinh thường nhìn về phía phát ra anh âm thanh, sau đó ung dung bước đi đến phía trước cất cây nỏ vào, nói: "Cuối cùng đêm nay có thể ngủ ngon rồi."
Nói xong, liền ngáp một cái, sau đóng cửa sổ rồi tắt đèn đi ngủ.
"Viu..."
Một mũi tên nhanh như chớp xuyên qua không khí 'Phập... ' một tiếng, đầu mũi tên cắm sâu vào hình tròn màu đỏ trên bia, đuôi của mũi tên vẫn đang rung lên dữ dội do cuộc va chạm này.
"Ai u, á..."
"Ngươi nhẹ một chút..."
"A, đau chết lão tử rồi!"
Thẩm Bích Thấm vừa mới cất cũng tên đi, lập tức nhìn thấy ba người Lưu Trường Phúc lảo đảo đỡ nhau bước vào cổng, trên đầu mồ hôi nhễ nhại, quần áo rách bươm, cả người mái me bê bết, thực sự trông thảm không nỡ nhìn.
'Ách..”
Ba người vốn tưởng rằng lúc này còn chưa có ai tỉnh dậy, lại không ngờ vừa vào đến cổng đã nhìn thấy Thẩm Bích Thấm và hai tỷ muội Phong Ngâm bình tĩnh nhìn về phía bọn họ, cho nên trong lúc nhất thời giữ giờ tại chỗ không biết nên phản ứng như thế nào. "Đã về rồi à." Nhìn thấy ba người họ trở lại, vẻ mặt của Thẩm Bích Thấm không chút thay đổi, lãnh đạm hỏi ba người họ.
"Dạ." Ba người ngơ ngác gật đầu.
"Nếu đã về rồi, vậy thì đi tắm rửa đi, sau khi ăn cơm sáng xong thì đi phụ giúp người dân trong thôn làm việc." Vẻ mặt Thẩm Bích Thấm bình tĩnh nói, sau đó câm theo cung tên trở về phòng.