Chương 528: Phát Hiện Vấn Đề
Chương 528: Phát Hiện Vấn ĐềChương 528: Phát Hiện Vấn Đề
"Thấm Nhi, ngươi cũng không xem đã bao lâu rồi, chính là hơn nửa tháng rồi ngươi không đến gặp Nhã An đường ca, nếu không phải do cha mẹ ta không cho phép thì hắn đã đến tìm ngươi từ mấy ngày trước rồi."
Quý Tư Linh lôi kéo Thẩm Bích Thấm rồi nhìn về phía Quý Hiên Dật bằng vẻ mặt chế nhạo nói,'Có người ngày nào cũng nhắc ở bên tai ta mãi rằng có một mỹ nhân khiến người ta không thể quên được. Một ngày không gặp thì tứ chi ngứa ngáy. Lỗ tai ta nghe đến mức sắp thành cái kén rồi."
"Khụ, Tâm Vũ!"
Tuy rằng Quý Tư Linh nói là sự thật nhưng Quý Hiên Dật vẫn cảm thấy vô cùng ngượng ngùng, liền tức giận trừng mắt nhìn nàng ấy, nào có người muội tử nào luôn chĩa cánh tay ra ngoài như vậy. "Được rồi, muội không nói nữa là được đi."
Hiện giờ Quý Tư Linh muốn ra được khỏi Quý phủ đều là do đi theo Quý Hiên Dật nên mới được đi, do đó nàng ấy rất sợ người đường ca này sẽ thẹn quá hóa giận, sau này sẽ không dẫn theo nàng ấy ra ngoài nữa, nên lập tức thu lại biểu tình, kéo tay Thẩm Bích Thấm hỏi,'Thấm Nhi, ngươi mang theo hộp đồ ăn để làm gì?"
"À, hôm nay là Đoan Ngọ, ta muốn đi đưa bánh chưng cho Phùng gia gia." Lúc này Thẩm Bích Thấm mới ngượng ngùng hồi phục lại tinh thần, sau đó lại vỗ đâu nói,'Ta đã quên nói trước với các ngươi."
"Phùng gia gia?" Nghe vậy, Quý Hiên Dật có chút nghi hoặc mở miệng.
"Đúng vậy, Phùng gia gia là ông ngoại của Mộ Dung ca ca." Thẩm Bích Thấm mỉm cười giới thiệu cho hai người.
"Mộ Dung Húc?” Nghe được đồ ăn là cho Mộ Dung Húc thì đôi mắt của Quý Hiên Dật liền nhíu lại, sau đó trong đầu liền hiện lên một đôi mắt vừa thâm thúy vừa trầm tĩnh, hắn ta không khỏi buột miệng nói, Vừa lúc ta rảnh không có việc gì làm, liền đi cùng muội."
"Chuyện này, chỉ sợ Phùng gia gia không muốn thấy người ngoài quấy rầy."
Thẩm Bích Thấm nghĩ đến thân phận của Phùng lão thì không khỏi có chút do dự, muốn nàng dẫn người qua chỗ Phùng lão mà chưa được sự đồng ý của ông ấy, thì đúng là vô cùng khó xử đối với nàng, tuy rằng hiện giờ Quý Hiên Dật đối với nàng cũng không tính là người ngoài, nhưng đối với Phùng lão thì lại không phải vậy.
"Một khi đã như vậy, ta đưa muội đến gần đó, chờ muội ra thì cùng về, muội cảm thấy có được không?" Quý Hiên Dật lấy lùi mà tiến nói tiếp.
"Vậy được rồi, vậy các huynh tìm một nơi khác chờ ta."
Thấy Quý Hiên Dật nhượng bộ, trong lòng Thẩm Bích Thấm cũng nhẹ nhàng thở ra, đồng thời còn cảm thấy có chút ấm áp, Quý Hiên Dật thông cảm cho nàng khiến nàng cảm thấy vô cùng vui vẻ.
"Đưa rổ cho ta, ta giúp muội mang đi." Thấy Thẩm Bích Thấm đồng ý, Quý Hiên Dật hơi mỉm cười, liền duỗi tay ra nhận lấy rổ trong tay Thẩm Bích Thấm.
Dọc theo đường đi ba người cùng nhau nói chuyện, rất nhanh đã tới sau núi, ban đầu Thẩm Bích Thấm định dẫn hai người Quý Hiên Dật đến nhà tranh đợi trước, nhưng chuyện còn chưa thành thì đã thấy Mộ Dung Húc và hai người Thẩm Trí Viễn ở phía bãi cỏ xa xa đang luyện tập bắn cung.
"Nhị ca, tam ca, Mộ Dung ca ca."
Nhìn thấy ba người ở chỗ này, Thẩm Bích Thấm nhẹ nhàng thở ra, như vậy nàng không cần đưa hai người kia đến chỗ nhà tranh chờ đợi nữa, trong nháy mắt nàng cảm thấy tâm tình tốt hơn không ít.
"Nha đầu, đi chậm một chút."
Thẩm Bích Thấm tự mình chạy qua hướng mấy người kia, thì đột nhiên Quý Hiên Dật lại tiến lên duỗi tay cầm lấy tay nhỏ của Thẩm Bích Thấm, vẻ mặt ôn nhu nói.
"A,ừm”"
Đột nhiên lại bị kéo tay trước mặt mọi người, khiến cho khuôn mặt Thẩm Bích Thấm không nhịn được mà đỏ lên, đầu nhỏ sững sờ mà gật đầu.
"Đi thôi, nắm tay ta đi tương đối an toàn." Quý Hiên Dật gắt gao nắm lấy tay nhỏ của Thẩm Bích Thấm, cùng nàng sóng vai đồng hành.
'Ừm'
Nghe được lời này, thì phản ứng đầu tiên của Thẩm Bích Thấm chính là vô cùng quen thuộc, sau đó mới nhớ tới hình như Mộ Dung Húc cũng từng nắm tay nàng xuống núi, chỉ là bây giờ lại là người khác, †âm tình cũng hoàn toàn không giống nhau.