Chương 539: Thu Hoạch Ớt
Chương 539: Thu Hoạch ỚtChương 539: Thu Hoạch Ớt
Ở thời đại này, bất luận là làm nghề rèn hay thợ mộc đều là chế tác thủ công hoàn toàn, đồ vật có thể sản xuất ra mỗi ngày là có hạn, hiện giờ Thẩm gia đã không cần những món tiền nhỏ này nữa, còn không bằng coi như nhân tình trả lại, như vậy còn có thể tăng thêm cảm tình giữa hai nhà.
Cho tới bây giờ nàng đã nhận được ba lần tiền hoa hồng than tổ ong, hiện giờ tổng số tiền tiết kiệm của Thẩm Bích Thấm đã hơn sáu nghìn lượng, có thể xem như có chút tài sản nhỏ.
"Hiện giờ vạn sự đã chuẩn bị, chỉ thiếu mỗi gió đông."
Nhìn một tảng lớn ớt cay đỏ rực trước mắt, Thẩm Bích Thấm không khỏi lộ ra nụ cười sung sướng, giờ nàng chỉ còn chờ thu hoạch. "Cô nương, ớt này hái xong phải làm như thế nào?" Tức phụ của Đại Tuệ lau mồ hôi trên trán, nhìn Thẩm Bích Thấm hỏi.
"Ớt này ngắt ba lần, hai lần đầu ta muốn chế tạo thành tương hột, cho nên cần ướp chúng cho tươi, kế tiếp sẽ rất bận, phải vất vả các ngươi." Thẩm Bích Thấm giải thích cho tức phụ Đại Tuệ.
"Không vất vả, không vất vả."
Tức phụ của Đại Tuệ vội vàng lắc đầu nói “Hiện giờ tiền công mỗi năm cô cho thêm hai lượng bạc, còn tặng giấy và bút mực cho đám hài tử, cô đối bọn yêm tốt như vậy, đây đều là việc bọn yêm nên làm."
"Vâng, những quả ớt này phải được hái trong vòng ba ngày, sau ba ngày chúng ta sẽ bắt đầu ướp ớt." Thẩm Bích Thấm mỉm cười gật đầu, rất hài lòng với thái độ của bọn họ.
"Vâng, bọn yêm đã hiểu." Nghe vậy, mấy người Lưu Đại Tuệ liên tục gật đầu. "Cô nương, Tống công tử đã có thể xuống giường đi lại."
Thấy Thẩm Bích Thấm trở về, Phong Ngâm lập tức vui mừng tiến lên nói,'Tống công tử còn nói muốn gặp cô."
"Ồ, hắn cuối cùng đã muốn gặp ta?"
Thẩm Bích Thấm biểu lộ có chút sửng sốt, bởi vì tên tiểu tử thối này đã cáu kỉnh giận dỗi hơn hai tháng.
Thẩm Bích Thấm đẩy cửa phòng, đập vào mắt là bóng dáng cao lớn của Tống Nhất Phàm, ánh nắng chiều tà từ cửa sổ chiếu vào trên người hắn phản chiếu một vòng sáng màu cam, lông mày của hắn nhướng lên, có vẻ mờ mịt mà cô đơn.
"Thấm Nhi cô nương." Nhìn thấy Thẩm Bích Thấm, trong mắt Tống Nhất Phàm không che giấu được vui mừng.
Hắn vốn định dùng hai tháng hơn này làm mình bình tĩnh lại, nhưng lại phát hiện, càng không thấy càng tương tư, mỗi ngày nghe thấy giọng nói của Thẩm Bích Thấm, hẳn đều dùng nghị lực cực đại khống chế bản thân không được lao ra gặp Thẩm Bích Thấm.
Nhưng cuối cùng hắn vẫn không thể nhịn được, hắn muốn gặp nàng, rất muốn, rất muốn!
"Ừ, nghe nói ngươi muốn tìm ta?"
Thẩm Bích Thấm mỉm cười tiến lên nhìn hắn, thần sắc như thường, cũng không chất vấn chuyện Tống Nhất Phàm giận dỗi.
Tinh tế đánh giá khuôn mặt của Tống Nhất Phàm, phát hiện hắn đã gầy đi rất nhiều, nhưng gương mặt kia lại càng thêm tuấn tú động lòng người.
"Thấm Nhi cô nương, ngươi thật lòng thích Quý Hiên Dật sao?”
Tống Nhất Phàm đột nhiên quay đầu, hai mắt sáng ngời nhìn về phía Thẩm Bích Thấm, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thẳng Thẩm Bích Thấm.
"Ta không biết loại tình cảm này có tính là thích hay không, nhưng ở hẳn thì ta cảm thấy rất vui vẻ, hơn nữa ta thật lòng với mối quan hệ này." Thẩm Bích Thấm ngồi xuống ghế, cười nhạt gật đầu.
"Ngươi... Ngươi thật sự cảm thấy vui vẻ?
Nghe vậy, Tống Nhất Phàm thoáng trầm mặc lúc sau lại lần nữa vẻ mặt nghiêm túc mở miệng.
"Ừ, niềm vui vẻ mà ta chưa bao giờ được trải nghiệm qua trước đây." Đôi mắt của Thẩm Bích Thấm như trăng non, mỉm cười gật đầu.
"Được, chỉ cần ngươi vui vẻ, ta sẽ ủng hộ quyết định của ngươi."
Tống Nhất Phàm nhắm chặt mắt lại, thật lâu sau mới nhìn Thẩm Bích Thấm, trịnh trọng nói,Nhưng nếu như hắn dám phụ ngươi, ngươi nhất định phải nói cho ta, ta nhất định sẽ thay ngươi giáo huấn hẳn, say nửa tháng cũng không tiếc."
"Phụt..."
Nghe vậy, Thẩm Bích Thấm không nhịn được bật cười, nhưng trong lòng lại cảm thấy ấm áp lạ thường, mỉm cười gật đầu với Tống Nhất Phàm/Được, nhất định nói cho ngươi."
Nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Thẩm Bích Thấm càng thêm tươi cười, trong lòng Tống Nhất Phàm không khỏi co rút đau đớn, hắn thích Thấm Nhi cô nương, nhưng hắn càng thích nàng tươi cười, tuy hắn vẫn luôn biết nụ cười này rất ít khi thẳng tới đáy mắt.
Nhưng chỉ cần có thể nhìn thấy nụ cười nhẹ nhàng của nàng là đủ rồi, nếu Quý Hiên Dật thật sự có thể mang lại hạnh phúc cho nàng, hắn nguyện ý buông tay chúc phúc.