Chương 54: Hoạn Nạn Biết Chân Tình
Chương 54: Hoạn Nạn Biết Chân TìnhChương 54: Hoạn Nạn Biết Chân Tình
Thẩm Bích Thấm nói một tiếng rồi liền đứng lên, chỉ là trong lòng nàng hiểu được, chắc hẳn là chủ nhân của sói trắng vừa lúc nhìn thấy bản thân mình gặp nạn nên mới để sói trắng đến cứu nàng.
"Xì.." Nhưng mà, Thẩm Bích Thấm còn chứ đứng được lên thì đã hô đau một tiếng, ngã trở lại.
"Tứ muội muội, muội làm sao vậy?" Nhìn thấy bộ dạng thống khổ của Thẩm Bích Thấm, Thẩm Kỳ Viễn khẩn trương hỏi.
"Tam ca ca, tay chân muội đều bị thương rồi, hiện giờ đau không động được, huynh đi hái ít bạch hoa thảo tới cầm máu giúp muội."
Sau khi thả lỏng xong thì Thẩm Bích Thấm mới cảm thấy cả thân đau nhức, sau một hồi kiểm tra thì phát hiện ra trên người có rất nhiều vết trầy da, cẳng chân còn có một vết cắt sau, đang chảy rất nhiều máu.
"Được, Tứ muội muội, muội đợi một chút." Thẩm Kỳ Viễn đáp lại một tiếng rồi lập tức đi hái thuốc.
Bạch hoa thảo hay còn gọi là cỏ hôi, tên gọi này cũng là bởi vì hoa trắng mà nó nở ra có một mùi hương vô cùng nồng.
Đây là một loại thuốc cầm máu phổ biến, ở dân gian cũng có thể tùy tiện nhìn thấy được, ngay cả tiểu hài tử ba tuổi cũng đều biết, nếu không cẩn thận bị ngã hay trầy da thì loại cỏ này dùng với tác dụng cầm máu tiêu sưng vô cùng tốt.
Đợi Chờ Thẩm Kỳ Viễn đem bạch hoa thảo trở về thì Thẩm Bích Thấm liền lấy một ít xoa ra tay rồi đắp lên miệng vết thương, đợi khi đau đớn giảm bớt một chút thì bắt đầu xuống núi.
Ngoài bờ ruộng. "Cha, cha, Tứ muội muội xảy ra chuyện rồi!"
Sau khi chạy tới nơi, Thẩm Bích Tuyết liền nhảy xuống xe ngựa dẫm lên bờ ruộng chạy về phía Thẩm Thủ Nghĩa, rồi lập tức đem chuyện nói cho Thẩm Thủ Nghĩa biết.
"Cái gì!"
Thẩm Thủ Nghĩa nghe xong liền cảm thấy trước mắt tối sầm, cả người suýt chút nữa ngã xuống, may mà Thẩm Trí Viễn nhanh tay đỡ lấy.
Lúc này trên mặt Thẩm Trí Viễn cũng tràn đầy đau khổ và khiếp sợ, Tứ muội muội và tam đệ gặp phải quái thú, chính là quái thú, hai người Tứ muội muội còn có cơ hội sống sót sao?
"Ta phải đi cứu bọn họ, cho dù là quái thú, ta cũng phải cứu Tam Lang và Tứ nha đầu về!" Thẩm Thủ Nghĩa nhanh chóng phục hồi tỉnh thần, cưỡng chế bi thương trong lòng, câm cuốc chạy vê hướng sau núi.
"Phụ thân, con cũng đi cùng." Thẩm Trí Viễn không nói hai lời cũng cầm cuốc muốn đuổi theo.
"Thủ Nghĩa à, không phải Thẩm bá bá tàn nhẫn, mà là... Là quái thú đó, nếu cháu đi rồi cũng xảy ra chuyện, thê tử và mấy nhi nữ còn lại của cháu làm sao bây giờ?" Thôn trưởng tiến lên giữ chặt Thẩm Thủ Nghĩa khuyên nhủ.
"Thẩm bá bá, nếu Thấm Nhi và Tam Lang thật sự xảy ra chuyện, nương tử cháu... Chỉ sợ cũng không sống nổi nữa!" Thẩm Thủ Nghĩa đỏ con mắt nói.
Người vây xem rất nhiều, tuy rằng bọn họ cũng đồng tình với Thẩm Thủ Nghĩa, nhưng đối mặt với quái thú đáng sợ, cuối cùng mọi người vẫn lựa chọn im lặng. ....
"Trọng Thành ca, yêm đi cùng ca." Đúng lúc này, một người nam nhân mặt chữ điền câm cuốc từ trong đám người chen ra.
"Trọng Thành, còn có yêm." Thẩm Thủ Nghĩa vừa mới nói xong, một nam nhân da đen cũng bước tới phía trước, ôm ồm nói.
"Đại Võ, Điền đại cal" Nhìn thấy hai người, Thẩm Thủ Nghĩa đầu tiên là vui vẻ, sau đó lại lắc đầu cự tuyệt,'Không được, ta không thể để hai người đi mạo hiểm..."
Hoàn cảnh của Thẩm Đại Võ còn kém hơn ông, trong nhà chỉ có hắn và một lão nương ốm yếu, hơn nữa không có đồng ruộng, trong nhà toàn dựa vào một mình thu nhập ít ỏi của Thẩm Đại Võ chống đỡ.
Gia cảnh của Thẩm Điền càng là trứng chọi đá, trong nhà không có đồng ruộng, lại đông người, căn bản là thu không đủ chỉ, Thẩm Điền có thể nói là trụ cột chính trong nhà.
"Trọng Thành ca, ca có xem yêm là huynh đệ không." Nhưng mà, Thẩm Thủ Nghĩa còn chưa dứt lời đã bị Thẩm Đại Võ ngắt lời.
"Đương nhiên là có!" Thẩm Thủ Nghĩa đáp không cần suy nghĩ.
Ba người Thẩm Điền, Thẩm Đại Võ và Thẩm Thủ Nghĩa bởi vì cùng thôn lại ở gần nhau, cho nên từ nhỏ lớn lên cùng nhau, tình như thủ túc, giống như hôm nay, bởi vì trong nhà hai người đều không có đồng ruộng, biết Thẩm Thủ Nghĩa bận rộn với việc đồng áng, nên cố ý đến hỗ trợ.