Chương 542: Chưa Thân Đến Mức Đấy
Chương 542: Chưa Thân Đến Mức ĐấyChương 542: Chưa Thân Đến Mức Đấy
"Cũng được! Vậy trong này phải làm phiền mọi người rồi" Thẩm Bích Thấm đúng là sắp không chịu nổi nữa, nàng gật đầu rồi đánh xe ngựa quay về cùng với Tống Nhất Phàm.
Sau ba tháng được nghỉ dưỡng, sức khỏe của Tống Nhất Phàm đã hoàn toàn bình phục, sau khi bình phục hắn lại quay về dáng vẻ trước đây của mình, vẫn rất thích đi theo Thẩm Bích Thấm như trước kia.
"Thấm Nhi cô nương, quả ớt này thật sự có thể ăn được sao?" Tống Nhất Phàm vừa đánh xe ngựa vừa nghi ngờ hỏi Thẩm Bích Thấm.
"Ừm, ngươi đã từng nghe đến món cá tươi trụng chưa?" Thẩm Bích Thấm chớp mắt nhìn Tống Nhất Phàm hỏi. "Đã từng nghe, chỉ là chưa được nếm thử." Tống Nhất Phàm gật đầu nói.
"Nếu ngươi đã biết ta trồng ớt thì ta cũng không gạt ngươi, hương liệu chính trong món cá tươi trụng này chính là quả ớt." Thẩm Bích Thấm khẽ cười nói.
"Thấm... Thấm Nhi cô nương, cái này... Sao cô có thể tùy tiện nói ra chuyện bí mật như vậy?" Tống Nhất Phàm khiếp sợ nhìn Thẩm Bích Thấm.
"Ngươi sẽ không nói ra ngoài đâu, đúng không?" Thẩm Bích Thấm chớp đôi mắt ngây thơ, trong trẻo của mình, bình tĩnh nhìn Tống Nhất Phàm.
"Sẽ không, tuyệt đối không nói ral" Tống Nhất Phàm vừa nghe Thẩm Bích Thấm nói thì vội vàng gật đầu liên tục.
"Ừm, vậy thì được rồi!" Thấy hắn biểu hiện như vậy, Thẩm Bích Thấm nhún vai, biểu cảm trên mặt tỏ ra nhẹ nhõm nói. Được Thẩm Bích Thấm hoàn toàn tin tưởng khiến Tống Nhất Phàm rất cảm động, tuy nàng không có ý gì với hắn nhưng hắn có thể cảm nhận được Thẩm Bích 'Thấm thật lòng làm bạn với hắn.
Có thể được nàng tin tưởng như vậy hắn đã cảm thấy thỏa mãn rồi.
"Thấm... Thấm Nhi cô nương, ta có thể hỏi một chuyện không?"
Tống Nhất Phàm chợt nghĩ đến chuyện gì đó, hắn thu lại ý cười trên gương mặt mình, do dự nhìn Thẩm Bích Thấm hỏi: "Chuyện này... Họ Quý kia có biết chuyện này không?”
"Ngươi nói Nhã An sao? Còn chưa biết đâu." Thẩm Bích Thấm lắc đầu nói thêm: "Hắn cũng không hỏi ta."
"Vậy nếu hẳn hỏi thì ngươi sẽ nói cho hẳn biết sao?" Tống Nhất Phàm mở miệng một lần nữa, biểu cảm trên mặt giống như rất sốt ruột. "Sẽ không."
Thẩm Bích Thấm không hề nghĩ ngợi mà lắc đầu, nói: "Ta nghĩ Nhã An cũng biết ta sẽ không nói nên tới bây giờ hắn chưa từng hỏi ta."
"Vì sao?"
Thấy Thẩm Bích Thấm nói chắc chắn như thế Tống Nhất Phàm không khỏi sững sờ. Nàng thích Quý Hiên Dật nhưng vì sao không muốn nói chuyện này cho hắn ta biết?
Tuy nhiên khi nghe Thẩm Bích Thấm nói sẽ không nói bí mật này cho Quý Hiên Dật biết thì trong lòng hắn cảm thấy vui vẻ không thôi.
"Tiểu màn thầu, có một số chuyện không có cách nào nói ra được, ta và Quý Hiên Dật chưa đến mức độ có thể chia sẻ bí mật với nhau." Thẩm Bích Thấm khẽ cười nói. Bởi vì sự tôn tại của Quý thị khiến mối quan hệ giữa nàng và Quý Hiên Dật rất phức tạp, cộng thêm việc nàng còn nhỏ tuổi, giữa hai người họ vẫn chưa thể hứa hẹn với nhau, vì vậy có một số chuyện đừng nên nói trước vẫn tốt hơn.
Nghe đến đây không biết vì sao Tống Nhất Phàm lại cảm thấy dường như mình rất may mắn, tuy hắn không lấy được trái tim của Thẩm Bích Thấm nhưng lại lấy được sự tín nhiệm của nàng, có thể đứng gần nàng.
Có nhiều lúc khi phải đối mặt với những việc càng quan trọng người ta càng phải lựa chọn cẩn thận hơn, hiển nhiên mối quan hệ giữa Thẩm Bích Thấm và Quý Hiên Dật vừa vặn lại ở trong giai đoạn này.
Sau khi về đến nhà, Thẩm Bích Thấm chỉ uống một bát canh đậu xanh rồi về phòng nghỉ ngơi, phải lao động ở cường độ cao trong mấy ngày liên tục khiến tinh thân và thể xác của nàng rất mệt mỏi, đầu vừa dính vào gối đã lập tức chìm vào giấc ngủ say rồi.
Thẩm Bích Thấm đã ngủ thẳng đến giờ mùi mới tỉnh lại, tuy trong phòng có bồn băng nhưng lưng nàng vẫn đổ đầy mồ hôi. Thẩm Bích Thấm cầm y phục lên đi tắm, sau đó mới cảm thấy nhẹ nhàng, khoan khoái hơn.
"Cô nương, người đã tỉnh."
Thấy Thẩm Bích Thấm đi ra, ba người Lưu Trường Phúc đang quét dọn ngoài đình viện lập tức vui vẻ chào hỏi Thẩm Bích Thấm.
Trong khoảng thời gian ở chung, họ đã hiểu được chủ nhân chân chính trong ngôi nhà chính là tiểu cô nương mười tuổi này, họ đã không nhìn nhầm, tiểu cô nương này quả nhiên không tâm thường.
'Ừm'