Chương 546: Tuyệt Sắc Nhân Gian
Chương 546: Tuyệt Sắc Nhân GianChương 546: Tuyệt Sắc Nhân Gian
Từ khi trọng sinh đến Nam Minh này, Thẩm Bích Thấm đã gặp được không ít người có nhan sắc xuất sắc, bao gồm một nhà Thẩm Thủ Nghĩa, hoặc Quý Hiên Dật và Tống Nhất Phàm, tất cả đều tuyệt thế, ngàn dặm mới tìm được một người như thế. Thế nhưng thiếu niên kia lại khiến nàng phải thay đổi suy nghĩ.
Hóa ra một người còn có thể xinh đẹp đến mức này, người kia có thể được xem là xinh đẹp có một không hai trên đời này, tuyệt sắc nhân gian.
"Không đúng. Chẳng phải Phùng lão đã nói Mộ Dung Húc ở hậu viện sao? Sao. lại biến thành thiếu niên kia.
Nhìn bát kem đã tan chảy trên tay mình, Thẩm Bích Thấm chỉ cảm thấy vô cùng khó tin, trong lòng cũng bắt đầu tỏ ra nghỉ ngờ, nàng không khỏi nghĩ đến, lẽ nào thiếu niên kia là do yêu tinh biến thành?
"Vẫn nên quay lại hỏi thử xem, dù sao hôm nay nàng cũng muốn đưa thức ăn cho Mộ Dung Húc."
Do dự trong chốc lát, Thẩm Bích Thấm vẫn quyết định quay lại Phùng gia một lần nữa.
"A? Mộ Dung ca ca?" Chờ Thẩm Bích Thấm quay lại Phùng gia một lần nữa, người mở cửa lại là Mộ Dung Húc.
"Ừm, chẳng phải đã nói hôm khác lại đến sao?" Mộ Dung Húc thản nhiên nói.
"Ừm. Vừa rồi ta mới nhìn thấy một... Khu, ta mới nhìn thấy một người ở hậu viện" Thẩm Bích Thấm do dự một lát nhưng cuối cùng vẫn hỏi.
"Trong hậu viện không có người khác."
Mộ Dung Húc nghe vậy, cảnh tượng vừa rồi đã hiện lại trong đầu hẳn, trong đôi mắt phượng thâm thúy kia xoẹt qua vẻ ngượng ngùng, tai cũng hơi phiếm hồng, nhưng trên mặt vẫn là dáng vẻ thản nhiên không gợn chút sóng nào.
"Lẽ nào ta bị hoa mắt?"
Trong mắt Thẩm Bích Thấm lóe lên tia mờ mịt nhưng nàng vẫn chưa từ bỏ ý định: "Mộ Dung ca ca, huynh có thể dẫn ta đến đó nhìn lại?"
"Được." Mộ Dung Húc đồng ý rất thoải mái, hắn gật đầu rồi dẫn Thẩm Bích Thấm đi ra hậu viện.
"Vừa rồi ta thật sự nhìn thấy quỷ?"
Đi vào hậu viện, nhìn thấy bầu nước được đặt lên chum nước rất ngay ngắn, mặt đất khô ráo mà không có một vệt nước nào, Thẩm Bích Thấm không khỏi trừng to mắt lên nhìn. Vừa rồi chẳng lẽ nàng bị ảo giác?
"Làm sao cháu biết nha đầu kia sẽ quay lại?" Đợi Thẩm Bích Thấm đi xa rồi, Phùng lão dùng cái chổi quét lớp đất bên cạnh chum nước, bên dưới lập tức hiện ta một lớp bao tải, ông ấy xốc bao tải lên, dưới đó là một lớp đất nhão.
"Muội ấy là người thông minh, chỉ vì quá bất ngờ nên mới thất thố trong chốc lát như thế, đơi lấy lại tinh thần chắc chắn sẽ quay lại tìm hiểu thực hư." Mộ Dung Húc thản nhiên nói, sau đó lại đi ra khỏi hậu viên.
"Rõ ràng rất để tâm đến nha đầu kia, cần gì phải giả vờ thành dáng vẻ không thèm để ý như thế?"
Nhìn theo bóng lưng cô đơn của Mộ Dung Húc, Phùng lão bất đắc dĩ phải thở dài: "Khó khăn lắm mới gặp được một nha đầu thuận mắt nhưng trong lòng đã có người khác rồi. Thật đáng tiếc!"
"Vừa rồi quả nhiên là ảo giác." Xách theo giỏ đi trên đường, trên gương mặt Thẩm Bích Thấm vẫn mờ mịt như trước đó.
Nàng cũng nghi ngờ Mộ Dung Húc nhưng vừa rồi nàng đã chú ý đến tóc của Mộ Dung Húc là tóc khô.
Vật gì cũng có thể thay đổi được nhưng mái tóc không thể nào trong nháy mắt có thể khô nhanh như vậy, vì vậy Thẩm Bích Thấm tin tưởng Mộ Dung Húc không phải thiếu niên kia.
"Có thể do gần đây quá mệt mỏi rồi!"
Thẩm Bích Thấm lắc đầu, nàng cố ý dùng cách nghĩ này đề gạt đi gương mặt tuyệt thế kia ra khỏi đầu mình, tuy nhiên nàng bất đắc dĩ nhận ra rằng dường như gương mặt của thiếu niên kia đã khắc sâu trong đầu nàng mất rồi.
"Yêu nghiệt mài" Ngoại trừ câu nói này, Thẩm Bích Thấm không thể nói ra lời đánh giá nào nữa.
Thẩm Bích Thấm vì chuyện này mà phiền não, còn cho rằng mình bị ảo giác. Còn Mộ Dung Húc trở lại phòng mình, hắn ngồi trước bàn trang điểm, trên mặt là nụ cười yếu ớt.