Chương 559: Ngươi Là Ai?
Chương 559: Ngươi Là Ai?Chương 559: Ngươi Là Ai?
"Thay nàng đòi công đạo? Hừ, ngươi có tư cách gì nói lời này?" Nghe vậy trong lòng Quý Hiên Dật vô cùng giận dữ, quạt giấy mạ vàng được mở ra, cơ thể khẽ động, không hề tỏ ra yếu thế nghênh đón đường kiếm của Mộ Dung Húc.
"Định đỉnh đỉnh..."
Kiếm và quạt va chạm vào nhau vang lên tiếng kêu chói tai không dứt trong cánh rừng yên tĩnh, trong thoáng chốc rừng cây đã bị tàn phá một cách bừa bãi, cát bay đá văng.
Nhìn chiêu thức càng lúc càng quỷ quyệt, sắc bén của Mộ Dung Húc, Quý Hiên Dật không khỏi giật mình. Người này thật lợi hại! Không những có tài bắn cung cao siêu mà kiếm thuật càng siêu việt hơn! Nếu không phải vì lập trường của song phương khác biệt, ngược lại Quý Hiên Dật rất muốn kết bạn với hắn. Chỉ tiếc nha đầu chỉ có một.
"Võ công không tệ!" Nhưng lúc này một chiêu kiếm của Mộ Dung Húc đã đánh Quý Hiên Dật phải lùi ra sau, hắn đứng yên tại chỗ, vẽ mặt hờ hững, nói.
"Sẽ cho ngươi biết cái gì gọi là không tệt"
Nghe Mộ Dung Húc nói lời này, Quý Hiên Dật giận dữ. Người này quá cuồng vọng! Vẻ mặt của Mộ Dung Húc giống như một trưởng bối, kẻ đang đứng trước mặt hắn chẳng qua chỉ là một tiểu bối. Thật sự đáng giận!
Thấy Quý Hiên Dật công kích một lần nữa, trong mắt Mộ Dung Húc lóe lên ánh sáng lạnh lùng, hắn vẫn đứng yên không chuyển động nhưng trước khi Quý Hiên Dật công kích đến trước mặt, trường kiếm vừa chuyển động đã chui qua khe hở vào nan quạt một cách chính xác. Thấy Mộ Dung Húc hành động thế này, khóe môi Quý Hiên Dật không khỏi lộ ra tỉa cười lạnh lùng, hai tay hẳn ta chế trụ cán quạt, hắn ta muốn chuyển động này sẽ khiến trường kiếm rơi xuống khỏi tay Mộ Dung Húc.
Thế nhưng khiến Quý Hiên Dật phải khiếp sợ là sức mạnh của Mộ Dung Húc đã hoàn toàn thoát khỏi dự liệu của hắn ta, thế mà một tay Mộ Dung Húc đã hất văng quạt trong tay hắn ta bay ra ngoài.
Ngay sau đó một chân đã lập tức đạp lên lồng ngực Quý Hiên Dật, khiến hắn ta văng ra ngoài, Quý Hiên Dật cũng phản ứng rất nhanh, hắn ta lập tức khống chế cơ thể rơi xuống mặt đất.
"Phụt...
Một cước kia của Mộ Dung Húc vô cùng nặng, cuối cùng vẫn khiến Quý Hiên Dật không chịu đựng được, cổ họng có vị tanh nồng, lập tức phun ra một ngụm máu. Mà cũng vào lúc này cây quạt mạ vàng kia đã rơi chính xác vào tay Mộ Dung Húc.
"Vèo..."
Mộ Dung Húc hơi nâng cổ tay, quạt bay thẳng đến chỗ Quý Hiên Dật, Quý Hiên Dật đưa tay đón lấy nhưng cũng bị lực đạo to lớn trong đó khiến hắn ta chấn động phải lùi về sau hai bước.
Giờ phút này nhìn Mộ Dung Húc, trong lòng Quý Hiên Dật cảm nhận được cơn chấn động xưa nay chưa từng có. Người này có võ công cao cường như thết Hắn là ai2
"Ngươi đã từ bỏ thì sau này đừng đến quấy rầy nàng ấy nữa." Tra trường kiếm vào. vỏ, Mộ Dung Húc thờ ơ nhìn Quý Hiên Dật nói.
"A, ta muốn gặp người nào còn chưa đến phiên ngươi quản." Đưa tay lau đi vết máu trên khóe miệng mình, Quý Hiên Dật lạnh lùng nhìn Mộ Dung Húc nói: "Còn nữa, ta chưa bao giờ nói mình từ bỏ, nha đầu là của ta, người nàng thích chính là ta."
Nghe vậy lông mày của Mộ Dung Húc đã nhíu chặt lại, sau đó hắn nói bằng giọng nói rất lạnh lẽo, rất âm u: "Nàng từ chối ngươi rồi, không phải sao?"
"Thế mà lại nghe lén người khác nói chuyện. Hèn hại”
Nghe đến đây hai mắt Quý Hiên Dật trừng lên, giọng nói lạnh như băng: "Cũng đúng, một kẻ không dám dùng mặt thật gặp người, ta thấy ngươi cũng không phải hạng người quang minh chính đại gì."
"Ngươi không cần dùng kế khích tướng! Ngươi muốn nhìn, để ngươi nhìn là được." Mộ Dung Húc nói rất thản nhiên, thế mà hẳn đã thật sự đưa tay bóc đi lớp dịch dung trên mặt mình. Sau khi nhìn thấy rõ mặt thật của Mộ Dung Húc, Quý Hiên Dật mở trừng hai mắt, cả người hẳn ta sững sờ. Hắn ta chưa từng nghĩ đến Mộ Dung Húc là một thiếu niên tương đương tuổi mình.
"Ngươi... Đến cùng ngươi là ai?"
Lúc này trong lòng Quý Hiên Dật không còn bình tĩnh nổi, người thế này tuyệt đối không phải một nông hộ tầm thường có thể dưỡng ra, nếu đối thủ của hắn ta là Mộ Dung Húc, vậy hắn ta không dám chắc Thẩm Bích Thấm sẽ không động lòng.