Làm Giàu: Cuộc Sống Điền Viên Của Nông Nữ (Dịch Full)

Chương 561 - Chương 562: Rời Đi

Chương 562: Rời Đi Chương 562: Rời ĐiChương 562: Rời Đi

Nghe vậy Thẩm Bích Thấm sững sờ, nàng vội vàng lắc đầu, cười khan một tiếng, nói: "Vậy... Có thể là do ta nhìn nhầm rồi, ha ha..."

"Ừm. Bây giờ muội cảm thấy thế nào rồi? Có cảm thấy không thoải mái chỗ nào không?" Mộ Dung Húc khẽ vuốt cằm, sau đó cầm áo choàng lên khoác thêm cho nàng, ánh mắt rất dịu dàng hỏi.

"Không... Không có."

Nhìn thấy ánh mắt trìu mến này của Mộ Dung Húc, Thẩm Bích Thấm luôn cảm thấy Mộ Dung Húc của hôm nay và bình thường không giống nhau, tuy vẫn là gương mặt đơ như thế nhưng cho người ta cảm thấy có điểm nào đó không giống.

"Có muốn uống nước không?" Giọng nói của Mộ Dung Húc vậy mà dịu dàng hơn ngày thường.

"A,ừm..."

Nghe thấy giọng điệu này của hẳn, Thẩm Bích Thấm càng cảm thấy không đúng lắm, toàn bộ tâm trạng đều bị Mộ Dung Húc dẫn dắt, thậm chí nàng cũng quên luôn nỗi đau trong lòng mình.

"Ừm" Mộ Dung Húc gật đầu, hắn đứng lên rót cho nàng một chén nước ấm.

"Cảm ơn" Nhận nước, Thẩm Bích Thấm mới cảm thấy mình rất khát, nâng chén nước lên uống một ngụm lớn.

"Ngũ muội muội, ta cảm thấy Mộ Dung đại ca rất tốt, hay là muội suy nghĩ thử xem!" Đột nhiên Thẩm Kỳ Viễn bước lên nói lời này với Thẩm Bích Thấm bằng vẻ mặt rất thành thật.

"Phụt...” Nghe hắn nói, Thẩm Bích Thấm lập tức phun một ngụm nước vừa mới ngậm vào miệng. Trong lòng nàng là một trận dở khóc dở cười. Tứ ca à tứ ca, ta biết huynh quan tâm ta nhưng ta mới vừa thấy tình, ngươi đã vội vã nhét người cho ta, có phải ngươi quá nóng lòng rồi không?

"Ngũ muội muội!"

Thẩm Trí Viễn ngồi trước mặt Thẩm Bích Thấm, vừa khéo bị nàng phun nước vào mặt, hắn giật mình nhảy dựng lên, gương mặt u oán.

"Khụ... Muội... Khụ khụ khụ..."

Nhìn dáng vẻ chật vật này của Thẩm Trí Viễn, Thẩm Bích Thấm không nhịn được lập tức bật cười, nàng vừa định lên tiếng giải thích lại không ngờ bị nước trong miệng làm cho bị sặc nên ho không ngừng.

"Ta rót nước khác."

Thấy thế Mộ Dung Húc vươn tay võ nhè nhẹ lên lưng Thẩm Bích Thấm, trấn an nàng, sau đó mới rót một chén nước khác đến."

"Khụ khụ... Phù... Cuối cùng cũng sống lại rồi."

Rất lâu sau đó Thẩm Bích Thấm mới cảm thấy ổn hơn, nàng lại uống một ngụm nước nữa, thế này mới khiến cơn ho khan hoàn toàn lắng xuống, vừa rồi suýt nữa đã sặc chết nàng.

"Ngũ muội, muội đã tốt hơn chưa?” Thẩm Trí Viễn tự trách nói.

"Không có việc gì, không sao, chỉ là bị sặc thôi."

Thẩm Bích Thấm khoát tay không thèm để ý, nàng vén chăn lên xuống giường" " Mộ Dung ca ca, hôm nay đa tạ huynh, chỉ là bây giờ trời đã trễ rồi, chúng ta cáo từ trước."

"Ừm, cẩn thận chút!"

Mộ Dung Húc cao lớn bước lên phía trước, hắn hơi cúi người, cẩn thận buộc lại dây áo choàng cho nàng.

Giọng nói vẫn trâm thấp như cũ nhưng không còn khàn khàn như trước kia nữa mà rất từ tính, lời nói vừa rơi vào tai khiến cả người Thẩm Bích Thấm không nhịn được cũng mềm ra.

Quả nhiên nghĩ thế nào cũng thấy đại thúc hôm nay rất lạ!

"Ngũ muội, lời ta nói là thật, ta cảm thấy Mộ Dung ca ca thật sự rất tốt với muội." Trên đường trở về, Thẩm Kỳ Viễn vẫn cực lực đề cử Mộ Dung Húc.

"Tứ ca, bây giờ ta vẫn còn nhỏ, không cần nhắc đến chuyện này, tạm thời muội cũng không nghĩ đến những chuyện này."

Nghĩ đến Quý Hiên Dật, trong lòng Thẩm Bích Thấm vẫn là một trận hít thở khó khăn, lần đầu tiên nàng thực sự thích một người, từ bỏ, nghe thì rất dễ...

"Tam đường ca, huynh và Thấm Nhi nói..."

Thấy Quý Hiên Dật trở về, Quý Tư Linh lập tức bước lên hỏi thăm tình hình, thế nhưng còn chưa nói hết câu đã thấy trước người của Quý Hiên Dật có vết máu.

"Tam đường ca, huynh bị... Ưm..."

Quý Tư Linh giật mình thốt lên nhưng lại bị Quý Hiên Dật bịt miệng lại.

"Vết thương nhẹ thôi, đừng làm lộ ra! Nếu không sẽ mang phiền toái đến nha đầu." Nói xong, lúc này hắn ta mới thả tay xuống, đi về phía phòng của mình: "Tống Nhất Phàm thế nào rồi?"

"Ừm, bị điểm huyệt, Tống đại nhân đã đưa đi, lên đường về phủ Phúc Châu rồi."
Bình Luận (0)
Comment