Chương 564: Nghĩ Xấu
Chương 564: Nghĩ XấuChương 564: Nghĩ Xấu
Thấy Quý Hiên Dật vẫn kiên trì như trước, sắc mặt Quý tri phủ rất khó coi, ông †a trâm giọng nói: "Trường Nhạc quận chúa đã chờ đợi cháu nhiều năm như vậy, người trong kinh thành cho dù nhà quan nhỏ đến đâu cũng biết nàng chính là chủ mẫu tương lai của Trấn Viễn hầu phủ, nếu lúc này cháu làm ra chuyện gì ngoài ý muốn, cháu muốn người ngoài nhìn Trường Nhạc quận chúa bằng ánh mắt thế nào?"
"Thúc phụ, nhất định cháu sẽ cưới Trường Nhạc, nàng cũng chỉ có thể là thế tử phi của cháu nhưng Thấm Nhi lại khác, nếu cháu cứ rời đi như vậy thì cháu sẽ vĩnh viễn bỏ lỡ nàng."
Quý Hiên Dật khổ sở nói: "Thúc phụ, thúc mẫu, cháu đã quyết tâm rồi, các người không cần khuyên cháu nữa!"
"Dật Nhi, ta không hiểu, tuy Thẩm Bích Thấm kia thông minh nhưng cuối cùng nàng ta cũng chỉ là một tiểu nha đầu xuất thân nông hộ, nàng ta đáng cho cháu làm như vậy?"
Quý phu nhân giận quá hóa cười, bà ta thật sự không hiểu, Thẩm Bích Thấm có mị lực thế nào lại có thể khiến Tống Nhất Phàm và Quý Hiên Dật si mê đến thân hồn điên đảo như vậy?
"Đáng giá!" Quý Hiên Dật không hề nghĩ ngợi đã lập tức nói ra hai chữ này một cách nghiêm túc.
"Cháu thật sự... Dật Nhi, cho dù cháu nghĩ thế nào, thúc mẫu cũng nói thật với cháu, nếu ngày mai cháu không theo chúng ta lên thuyền về kinh thành, ta lập tức cho. người đến Thẩm gia cầu hôn, nạp nàng ta làm thiếp thất cho nhị đường ca cháu."
Cuối cùng Quý phu nhân cũng không nhịn được nữa, bà ta trực tiếp đứng lên tức giận nói. "Thúc mẫu." Nghe đến đây trong mắt Quý Hiên Dật như xẹt qua tia sáng lạnh lão, gương mặt lạnh giá nhìn về phía Quý phu nhân.
"Cháu không nên trách thúc mẫu, đây cũng là ý của ta, cháu phải biết rõ sứ mệnh của mình."
Quý tri phủ nghiêm túc nói: "Nha đầu kia là sự uy hiếp của cháu, vốn dĩ vừa xuất hiện phải lập tức trừ bỏ, chỉ vì ta thấy nàng ta đúng là không có ý đồ gì với cháu, lại thông tuệ hơn người, nghĩ đến sau này cũng có thể tương trợ lẫn nhau nên mới không động đến nàng ta, đáng tiếc dường như lòng nàng ta quá lớn."
"Nàng không giống như mọi người nghĩ, nàng từ chối cháu rồi! Nàng... Nàng muốn cắt đứt hoàn toàn với cháu." Nói đến đây, Quý Hiên Dật không khỏi buồn bã.
"Dật Nhi, sao cháu lại không hiểu nàng ta cố tình lạt mềm buộc chặt, thúc mẫu đã thấy trò hề này nhiều lần rồi."
Trong mắt Quý phu nhân hiện lên vẻ trào phúng: "Hẳn là nàng ta không hài lòng làm thiếp thất, nếu cháu nói để nàng ta làm quý thiếp, chỉ sợ nàng ta lập tức đồng ý ngay. Đáng tiếc..."
"Cháu đã nói rồi."
Hắn ta không muốn nghe những lời nói ác ý của Quý phu nhân về Thẩm Bích Thấm, Quý Hiên Dật không khỏi nhíu mày, lạnh lùng nói: "Trái lại cháu rất hy vọng nàng đang dùng thủ đoạn này với cháu, ít nhất nói rõ trong lòng nàng cũng không bỏ được cháu. Đáng tiếc không phải như vậy, cháu đã nói sẽ để nàng làm bình thê nhưng nàng vân từ chối."
"Cái gì? Cho nàng làm bình thê cũng từ chối?" Nghe vậy Quý phu nhân không khỏi sững sờ.
"Nàng nói, nàng muốn... Một đời một kiếp một đôi mà cháu... Không cho được." Nói xong Quý Hiên Dật không khỏi đau khổ nhắm mắt lại. Hắn ta căn bản không bỏ được An Nhi, vậy làm sao có thể hứa hẹn điều này với nha đầu?
"Nữ nhân này đúng là không biết trời cao đất dày, lại muốn để cháu đường đường là một thế tử hầu phủ chỉ có một mình nàng ta?"
Nghe vậy Quý phu nhân tức giận không kìm được: "Nàng ta muốn buộc cháu từ bỏ Trường Nhạc quận chúa? Nàng ta cho mình là ai? Nàng ta có tư cách gì so sánh với Trường Nhạc quận chúa?"
"Không, phu nhân, ta lại cảm thấy chưa chắc nha đầu kia có suy nghĩ như vậy."
Từ chỗ Quý đại công tử, Quý tri phủ đã biết đến không ít chuyện của Thẩm Bích 'Thấm, ông ta biết trong tương lai thành tựu của Thẩm Bích Thấm chắc chắn sẽ không tâm thường, càng là người có tài năng lại càng kiêu ngạo. Có lẽ Thẩm Bích Thấm này không phải nhìn đến danh lợi và phú quý bên ngoài.