Chương 566: Trả Lại
Chương 566: Trả LạiChương 566: Trả Lại
Đợi khi trở về phòng, Thẩm Bích Thấm liền đem chăn trùm kín đầu, nước mắt lại một lần nữa không kìm được mà chảy xuống, nếu đã quyết định buông tay, vậy cũng không nên lưu lại cho mình bất cứ hồi ức dì.
Chỉ là không biết tại sao, nàng vẫn rơi nước mắt, Thẩm Bích Thấm cảm giác bản thân mình đã rơi vào một lòng tay ấm áp, một cái ôm hoa lan quen thuộc, khiến cả người nàng liền rùng mình, vừa định giãy giụa thì mí mắt như sụp xuống, cho dù nàng cố gắng thế nào thì cũng đều không mở ra được, cuối cùng chỉ có thể không cam lòng mà chìm vào một giấc ngủ say.
Ngày thứ ba, Quý Hiên Dật lại lần nữa xuất hiện trước cổng lớn của nhà họ Thẩm, bộ dạng vô cùng tiều tụy này khiến cho hai người Quý Tư Lãnh và Quý Tư Ấm vô cùng không thoải mái, tuy rằng là chủ tử có lỗi với Thẩm cô nương trước, nhưng dù sao chủ tử cũng là thế tử hầu phủ, tam thê tứ thiếp cũng là chuyện bình thường, Thẩm cô nương tuyệt tình như vậy, cũng có chút quá đáng.
"Chủ tử, ngày mai chúng ta phải khởi hành sớm còn lên thuyền, hôm nay, vẫn nên trở về sớm một chút."
Nhìn sắc trời cũng đã gần đến canh một, rồi lại nhìn cửa lớn nhà họ Thẩm vẫn đóng chặt như cũ thì Quý Tư Lãnh liền nhíu mày tiến lên khuyên nhủ.
Nếu không phải chủ tử bọn họ không muốn tổn thương Thẩm cô nương thì một cánh cửa gỗ như vậy sao có thể chống lại được với bọn họ, lần này chủ tử thật sự đã bị động chân tình, hắn ta chưa từng gặp ai khiến chủ tử thỏa hiệp như vậy.
"Đúng vậy, chủ tử, ta cảm thấy Thẩm cô nương hẳn là... sẽ không ra." Tuy rằng đối với Thẩm Bích Thấm họ có ấn tưởng vô cùng tốt, nhưng lúc này Quý Tư Ấm ít nhiều cũng có chút oán trách đối với nàng, nhìn xem nàng đã tra tấn chủ tử của bọn họ thành cái dạng gì rồi.
"Rắc..."
Nhưng vào lúc này, cửa lớn của nhà họ Thẩm lại được mở ra, Phong Ngâm đem theo lồng đèn đi từ bên trong ra, lập tức đi lại phía bọn họ.
Thấy vậy, Quý Tư Lãnh và Quý Tư Ấm đều cảm thấy vô cùng vui vẻ, rốt cuộc Thẩm cô nương đã chịu tiếp chủ tử rồi sao?
Mà trái ngược lại với sự lạc quan của hai người họ, ánh mắt Quý Hiên Dật gắt gao nhìn chằm chằm vào chiếc hộp mà Phong Ngâm đang ôm trong ngực kia.
"Tam gia, đây là cô nương nhà ta phân phó ta giao cho người." Phong Ngâm cúi đầu đem đồ trong tay đưa cho Quý Tư lãnh, sau đó tiếp tục nói,'Cô nương nói, đây chính là quyết định của nàng."
Nói xong, Phong Ngâm liền hơi cúi người hành lễ, rồi một lần nữa quay lại vào trong nhà, đóng cửa lớn lại, chiếc đèn lồng đỏ thẫm ở chiếc cửa cũng nhẹ nhàng đong đưa xoay tròn trong gió lạnh.
"Chủ tử, đây là có ý gĩ?"
Thấy Phong Ngâm vậy mà không cho bọn họ vào, mà Thẩm Bích Thấm cũng không ra, lúc này hai người Quý Tư Lãnh mới phát hiện ra tình hình có vẻ không đúng, sau đó cẩn thận đem hộp đưa cho Quý Hiên Dật.
Quý Hiên Dật bình tĩnh nhận lấy hộp, sau khi mở ra thì thứ đầu tiên hắn nhìn thấy chính là miếng ngọc bội Chu Tước kia, sau đó chính là hộp trân châu quen thuộc, ngoài ra còn có một xấp những bức thư nhỏ.
Thấy những bức thư này được gìn giữ cẩn thận như vậy, dù một phong cũng đều đẹp đẽ như vậy, ngoài ra vẫn còn mùi long não nhàn nhạt, qua đây có thể thấy chủ nhân của những phong thư này quý trọng nó đến mức nào, khóe mắt khẽ trùng xuống, một giọt nước mắt của Quý Hiên Dật cũng theo đó mà chảy xuống.
Từng hình ảnh hai người ở với nhau xuất hiện trong đầu hắn ta, Quý Hiên Dật cảm thấy trái tim mình đau đến mức tê liệt, trước mắt tối sầm lại, dưới chân còn lảo đảo đến mức suýt té ngã, may mắn là có Quý Tư Lãnh nhanh tay đỡ lấy hắn.
Vậy mà lại thấy được Quý Hiên Dật khóc, hai người kia đều cảm thấy cả người chấn động, vẻ mặt khó tin, ở trong mắt bọn họ, chủ tử từ trước đến giờ chính là người phong lưu không kiêm chế, vậy mà lại rơi lệ được! "Chủ tử, người không sao chứ?" Quý Tư Ấm cẩn thận cất lời hỏi. "Chúng ta trở về đi."