Chương 583: Đó Là Lương Thực
Chương 583: Đó Là Lương ThựcChương 583: Đó Là Lương Thực
Ngay từ đầu Thẩm Bích Thấm để lại một mẫu đất này mà chưa thu hoạch chính vì mục đích này. Cho dù dong riềng có sản lượng cao nhưng tai nghe là giả, chỉ có tự mình nhìn thấy mới có thể hoàn toàn tin tưởng.
"Thấm nha đầu à, cháu nói chính là cái này sao?' Thôn trưởng nhìn đám dong riềng có hình dáng kỳ lạ trước mắt mình, ông ấy nghi ngờ hỏi.
"Không sai, chính là nó ạ. Thẩm Thủ Nghĩa gật đầu trả lời ông ấy, sau đó nói tiếp: "Dong riềng này không giống với lúa, phần có thể ăn được chính là củ trên mặt đất kia.
"Thì ra là thế!" Nghe vậy, tất cả mọi người giật mình nhìn đến phần rễ của dong riềng, quả nhiên họ đã nhìn thấy rất nhiều củ nho nhỏ màu tím trên mặt đất. "Vậy bây giờ chúng ta bắt đầu đào củ đit"
Sau khi được xác nhận mọi người bắt đầu hành động, khí thế ngút trời, không cần biết sản lượng cao của dong riềng này có liên quan đến lợi ích của mọi người trong thôn hay không mà mọi người đều lao động rất nhanh nhẹn, không ai tỏ ra mất kiên nhẫn.
Nhiều người nên lực lao động cũng lớn, rất nhanh sau đó toàn bộ dong riềng đã được đào lên. Sau đó dưới ánh mắt chờ mong mà nóng rực của thôn trưởng, mọi người đã nâng số củ thu hoạch được lên cân từng lần một.
"Ôi mẹ ơi, thật sự là bốn mươi thạch!"
"Cái này là gì vậy? Thật sự là lương thực sao?"
"Sao ta chưa từng nhìn thấy nó? Thứ này thật sự có thể ăn được sao?" Nhìn thấy thật sự thu hoạch được bốn mươi thạch, trong nháy mắt các thôn dân đều sợ đến ngây người, ngay sau đó tất cả mọi người bắt đầu huyên náo, bàn luận không ngừng.
"Đây chính là thức ăn có thể ăn được, cho dù tiếp tục nấu lên, hầm canh hoặc chế biến thành miến đều có thể."
Thẩm Bích Thấm mỉm cười nói với mọi người: "Thứ cháu muốn chính là chế biến chúng thành miến, sau đó đưa đến cửa hàng trong huyện thành bán, đây là miến sau này mới bán, bây giờ mọi người cũng có thể nếm thử trước.”
Nói xong, mấy người Lưu Đại Tuệ đã xách theo mấy cái thùng lớn từ trong nhà đi ra, một thùng trong đó là miến dong đã được nấu sôi, một thùng khác chứa đậu phụ, thê tử của Lưu Đại Tuệ thì bưng một số gia vị, hương liệu để phối nước sốt đi ra. Những hương liệu này đương nhiên không có ở trong nhà của Lưu Đại Tuệ mà đều do Thẩm Bích Thấm mang đến.
'Miến đậu phự là món ăn vặt cực kỳ nổi tiếng của Chương Châu, ý nghĩa cũng giống như tên gọi, được làm từ đậu phụ và miến.
Để làm được đậu phụ thế này cũng cần một kỹ thuật đặc biệt mà Thẩm Bích Thấm đã học được cách làm này ở thời hiện đại, sau một số thay đổi mới tạo thành. Đậu phụ này hoàn toàn khác biệt các loại đậu phụ khác, khi mới ăn vào miệng đậu phụ rất mềm, thơm mát, cực kỳ kích thích khẩu vị khiến người ta ăn rồi sẽ không quên được.
Trước đây Thẩm Bích Thấm đã từng dạy cho thê tử của Lưu Đại Tuệ cách làm đậu phụ thế này.
Rất nhanh sau đó miến đậu phụ đã được đưa đến tay mọi người trong thôn. Để lấy được sự tán thành từ mọi người, có thể nói Thẩm Bích Thấm đã chuẩn bị mọi thứ rất đầy đủ, dụng cụ ăn uống cũng đủ cho mọi người, đặc biệt là nước sốt, lòng heo, thịt nạc, phổi heo, lạp xưởng, thịt chiên, đậu rang, cái gì cần có đều có rất đầy đủ. Vì vậy một bát miến đậu phụ vừa được bưng lên, mọi người đã bị mê hoặc đến mức phải nuốt nước miếng không ngừng.
"Cái này là miến đậu phụ? Sao lại bóng loáng, sáng lấp lánh thế này, thật là xinh đẹp!"
"Đúng vậy, ta chưa từng nhìn thấy sợi miến đẹp thế này!"
"Thật sự quá thơm!"
Cầm bát miếng vào tay, mọi người đều nhìn những sợi miến đậu phụ trong bát mà vô cùng bất ngờ và thán phục nhưng lại chưa dám ăn thử, tất cả đều nhìn về phía trưởng thôn.
"Trưởng thôn, ông dùng thử trước đi ạ! Ông xem miến đậu phụ này có mùi vị thế nào?' Thẩm Bích Thấm mỉm cười mời trưởng thôn, chuyện ăn uống thế này đương nhiên phải mời trưởng thôn người đức cao vọng trong thôn ăn trước nhất mới phải.
"Được."