Chương 588: Ký Tên
Chương 588: Ký TênChương 588: Ký Tên
Thấy dáng vẻ này của Thanh Nhi, Thẩm Lý thị mới vừa gánh nước trở về, mặt mày tiều tụy tức giận mắng to lên.
"Hu hu, tướng công, bà ta trách ta quá tốt với người sao?"
Nghe Thẩm Lý thị nói, nước mắt trên mặt Thanh Nhi như có những hạt châu không ngừng rơi xuống, gương mặt đầy nước mắt nhìn Thẩm Thủ Nhân, dáng vẻ yêu kiều đáng thương kia khiến trái tim Thẩm Thủ Nhân cũng sắp vỡ rồi.
"Thanh Nhi đừng buồn, ta thay nàng dạy dỗ tiện nhân này."
Thẩm Thủ Nhân an ủi Thanh Nhi một câu, đột nhiên ông ta bước lên mà không hề có dấu hiệu nào.
"Bốp...
Một bàn tay đã in lên mặt Thẩm Lý thị, Thẩm Lý thị cũng vì bạt tai này mà té ra đất.
Nhìn thấy cảnh này, mấy người Thẩm Bích Thấm đều cau mày. Thẩm Thủ Nhân này thật sự không phải người, đối xử với vợ cả của mình như thế, thật sự không sợ trời phạt.
Bị đánh ngã ra mặt đất, Thẩm Lý thị lập tức thét lên, bà ta vừa dậm chân vừa lớn tiếng mắng chửi: "Thẩm Thủ Nhân, ngươi chính là kẻ phụ lòng, lòng dạ ác độc! Sao ta lại khổ thế này!"
"Tiện nhân ngươi còn dám mắng lão tử, xem lão tử có đánh chết..."
"Thẩm Thủ Nhân, ngươi đủ rồi."
Thấy Thẩm Thủ Nhân lại muốn ra tay đánh Thẩm Lý thị, Thẩm Thủ Nghĩa không nhìn nổi nữa, ông ấy bước lên giữ chặt cổ †ay ông ta. "Thẩm Thủ Nhân, nói thế nào Thẩm Lý thị cũng là chính thê của ngươi, ngươi ái thiếp diệt thê không sợ bị người chê trách?"
Cuối cùng Thẩm Bích Thấm vẫn động lòng trắc ẩn, nàng bước lên, lạnh lùng nói với Thẩm Thủ Nhân: "Thiếp, chung quy lại vẫn là một thứ đồ không ra gì!"
Nhớ đến thiếp, Thẩm Bích Thấm lại nhớ đến Quý Hiên Dật, đã rất lâu rồi lòng của nàng đã không còn đau nhưng vừa nhớ đến tim nàng lại hơi nhói lên.
Đến cùng thì thiếp cũng chỉ là một món đồ không ra gì. Quý Hiên Dật, ngươi nói ngươi thích ta, thật ra cũng chỉ thế mà thôi.
"Hu hu, tướng công, ta không muốn sống nữa."
Nghe vậy trong mắt Thanh Nhi lập tức lóe lên một tia sáng sắc bén nhưng u ám, ả ta lại ghé vào lồng ngực Thẩm Thủ Nhân, khóc lóc thút thít. "Tiện nha đầu ngươi..."
"Thẩm Thủ Nhân, nếu ngươi còn nói năng lỗ mãng thì đừng trách ta ra tay vô tình."
Sắc mặt Thẩm Thủ Nghĩa lạnh băng nhìn Thẩm Thủ Nhân, thấy Thẩm Thủ Nhân im miệng không dám nói nữa mới nói tiếp: "Hôm nay đến đây để nói về việc khai hoang đất trồng dong riềng, đồng ý tham gia hay không thì nói một câu, còn những chuyện nhà của ngươi, ngươi cũng không cần diễn trước mặt chúng ta."
"Không tham gia. Lão tử có chết cũng không tham gia." Thẩm Thủ Nhân từ chối rất quyết liệt.
"Được rồi, nếu đã như vậy ta cũng không miễn cưỡng. Đây là cam kết thôn trưởng bảo ta cho ngươi ký tên vào."
Thẩm Thủ Nghĩa bước lên, rút một chồng giấy khế ước đặt lên, thờ ơ nói: "Đây là giao kèo giữ bí mật và ghi chép về khai hoang, ngươi phải ký vào để cam đoan không tiết lộ chuyện trong thôn của chúng †a cho người ngoài biết."
"Dựa vào cái gì bắt lão tử phải cam đoan?" Thẩm Thủ Nhân không vui nói.
"Đúng vậy, dựa vào đâu bắt bọn ta ký cam đoan?" Nghe đến đây, Thẩm Lý thị lập tức quên mất mình mới vừa bị đánh, bắt đầu hét lớn với mọi người.
"Tất cả mọi người đều ký, đương nhiên các ngươi cũng phải ký." Thôn trưởng lạnh lùng lên tiếng.
"Bọn ta không khai hoang, bọn ta không cầm đồ của các ngươi, dựa vào đâu bắt bọn ta ký tên?"
Trong lòng Thẩm Lý thị còn nghĩ đến chuyện sau này bà ta không cần làm cũng đến đó lấy đồ, bây giờ xem ra là không được rồi.
Nghĩ đến đây Thẩm Lý thị không khỏi nhìn về phía Thẩm Bích Thấm, âm thâm cần răng. Ký cái gì mà ký? Chắc chắn là tiện nha đầu này đã nghĩ ra gì đó, tiện nha đầu này quả thực chuyên đến khắc bọn họ.
"A, lẽ nào vì không khai hoang nên phải ký tên sao? Thật sự xin lỗi, bọn ta không tin lời các ngươi nói."
Thấy dáng vẻ này của Thẩm Lý thị, Thẩm Bích Thấm chỉ im lặng.