Chương 591: Dân Lưu Lạc
Chương 591: Dân Lưu LạcChương 591: Dân Lưu Lạc
"Thật sao?" Nghe thấy vậy, vẻ mặt vốn luôn bình tĩnh của Mộ Dung Húc lân đầu tiên xuất hiện một tia kích động, trong lòng nàng cũng xuất hiện cảm xúc kích động như vậy.
"Ừm, được không?" Thẩm Bích Thấm chớp chớp mắt hỏi.
"Thật ra họ đều không phải là những người bốc vác, mà là một số bằng hữu của cha ta, bởi vì một số lý do mà hiện tại trở thành dân lưu lạc, sống ở sâu trong rừng núi, cuộc sống cực kỳ khó khăn, nếu như muội thật sự có thể nhận họ, cho họ một nơi để sinh sống, thì ta sẽ nợ muội một ân tình." Vẻ mặt Mộ Dung Húc nghiêm túc nhìn về phía Thẩm Bích Thấm.
"Dân lưu lạc?"
Thẩm Bích Thấm nghiêng đầu nhìn về phía Mộ Dung Húc, trong mắt tràn đầy sự nghỉ hoặc, những người đó có năng lực như vậy mà lại là dân lưu lạc sao, Mộ Dung Húc cho rằng nàng còn nhỏ nên dễ bị lừa à?
"Sau này có cơ hội ta sẽ nói cho muội biết." Ánh mắt Mộ Dung Húc sâu thẳm nhìn về phía Thẩm Bích Thấm nói.
"Được."
Nếu như Mộ Dung Húc đã không muốn nói, Thẩm Bích Thấm cũng không hỏi thêm nữa: "Chỉ cần họ đồng ý làm việc cho. muội, muội sẽ giúp bọn họ đăng ký hộ tịch mới, muội nghĩ tri huyện đại nhân chắc chắn cũng rất vui lòng."
Dân cư đông đúc đại biểu cho sự phồn vinh, cho nên người đến đây sống càng nhiều, cũng là một chuyện tốt với tri huyện, đây là chuyện có thể gia tăng công trạng, tri huyện tuyệt đối sẽ đồng ý.
"Được." Nghe vậy, trong mắt của Mộ Dung Húc hé lộ ra sự cảm kích, hơi gật đầu với Thẩm Bích Thấm, sau đó từ từ vươn tay đặt lên đầu của Thẩm Bích Thấm, giọng điệu dịu dàng nói: "Cảm ơn."
Nhìn vào đôi mắt sâu thẳm tràn đầy sự dịu dàng của Mộ Dung Húc, Thẩm Bích Thấm lập tức sững sờ, sau đó cứ ngơ ngác nhìn Mộ Dung Húc như vậy, lúc này nàng mới phát hiện trái tim của mình lại lại đập loạn nhịp, cảm giác này đến quá đột ngột khiến cho Thẩm Bích Thấm hoàn toàn không có chuẩn bị trước.
"Muội... Muội còn phải tiếp tục đi học khai hoang, nếu như không có việc gì..."
Thẩm Bích Thấm cảm thấy lúc này có lẽ toàn bộ mặt nàng đã đỏ bừng rồi, suy nghĩ trong đầu cũng rất bối rối, nàng rất cần thời gian để sắp xếp và suy nghĩ cẩn thận chuyện gì đang xảy ra.
"Nha đầu, chỗ này cứ giao cho chúng ta là được rồi, cháu đi làm chuyện khác đi, trời lạnh như vậy, nếu để bị đông lạnh thì không tốt đâu."
Nhưng đúng lúc này, trưởng thôn bước đến, trên mặt tràn đầy ý cười nói với Thẩm Bích Thấm, sau đó lại nhìn về phía Mộ Dung Húc nói: 'Mộ Dung huynh đệ, cậu cũng không cần xen vào việc này, đi xử lý việc quan trọng cùng Thẩm cô nương đi."
"Nhưng mà cháu..."
"Được, vậy cháu đưa muội ấy đi về trước, mọi chuyện xin làm phiền trưởng thôn." Thẩm Bích Thấm còn chưa kịp nói chuyện, Mộ Dung Húc đã bước đến nói đồng ý, sau khi nói xong thì xoay người rời đi trước.
"Hả, nhưng mà cháu..."
"Nha đầu, đi đi, đợi bao giờ khai hoang xong, chúng ta sẽ đến hỏi cháu phương pháp gieo trồng." Vẻ mặt trưởng thôn hiền lành nói. "Vậy... Được rồi..."
Nhìn dáng vẻ này của trưởng thôn, Thẩm Bích Thấm biết bản thân khó ở lại được, cho nên chị đành gật đầu đồng ý, bước chân nặng nề đuổi theo sau Mộ Dung Húc, không biết vì sao, trong lòng nàng đột nhiên cảm thấy có chút căng thẳng.
Loại cảm giác này giống như trước đây khi đối mặt với Quý Hiên Dật, nhưng dường như lại có chút khác biệt, mặc dù lúc nàng đối mặt với Quý Hiên Dật cũng rất căng thẳng, nhưng vẫn có thể giữ vững lý trí, nhưng khi đối mặt với Mộ Dung Húc, dường như trong cảm xúc căng thẳng này còn xen lẫn chút rụt rè không biết làm sao.
Nàng cũng không biết bản thân mình đang sợ hãi cái gì, chỉ là đột nhiên không muốn đối mặt với Mộ Dung Húc mà thôi.
"Ui da..."
Đột nhiên, Thẩm Bích Thấm phát hiện bản thân đụng phải một lồng ngực dày rộng, một mùi hương thoang thoảng quen thuộc đột nhiên ập đến, khiến Thẩm Bích Thấm cảm thấy hơi sửng sốt.