Chương 597: Là Phu Nhân Của Ta
Chương 597: Là Phu Nhân Của TaChương 597: Là Phu Nhân Của Ta
Sau khi xác nhận được xong thì Thẩm Bích Thấm lại một lân nữa nhìn về phía tên quỷ trước mặt hỏi,'Trâm này hẳn là để nữ tử cài, nói đi, ngươi muốn ta chuyển nó cho ai?
"Cũng không phải là như vậy."
Hả, đây là chuyện gì, tên quỷ này vậy mà lại lắc đầu, ánh mắt cũng dần di chuyển, nhìn về phía nàng nói,'Đây là cho muội."
"Cho... Cho ta? Vì sao?”
Lần này đến lượt Thẩm Bích Thấm mê mang, đồ quý giá như vậy, mà hắn lại cho nàng, bọn họ cũng không thân như vậy chứ!
Ách... Hình như cũng không đúng, cẩn thận mà nói thì dường như họ cũng rất thân quen, cũng đã quen biết được vài tháng, thậm chí còn chung chăn chung gối...
AII Ngừng lại, ngừng lại!
Thẩm Bích Thấm lắc mạnh đầu, muốn ngừng lại suy nghĩ của bản thân, xong nàng lại âm thầm nghĩ tiếp, thời gian quen cũng không ngắn, nhưng nàng căn bản không thông được, hai người hẳn là không quá thân!
Ít nhất là cũng không thân đến mức có thể tặng đồ quý giá như vậy chứ, lại nói, không công không nhận lộc, nàng cũng không dám tùy tiện nhận đồ của một con quỷ.
"Muội nói, tâm nguyện gì cũng đều có thể giúp ta."
Thẩm Bích Thấm vừa dứt lời thì tên quỷ trước mặt bật cười, nụ cười kia so với ánh trăng thì còn sáng hơn,Vừa lúc, ta còn thiếu một vị phu nhân."
Nghe vậy, hai mắt Thẩm Bích Thấm trừng lớn lên, nhìn cây trâm trong tay bằng vẻ mặt khó tin. Miệng há hốc, rất lâu sau mới run rẩy lắp bắp nói,'Hả... Cho nên... Đây là..."
"Ừm, vật đính ước."
"Băng..."
Những lời này đã trực tiếp khiến cho suy nghĩ trong đầu của Thẩm Bích Thấm đứt đoạn.
"Muội đã nhận nói, vậy từ nay về sau muội chính là phu nhân của ta." Giọng nói của tên quỷ trước mặt lại khôi phục về trạng thái lạnh băng, nhưng trong mắt lại ẩn chứa tia nhu tình, mềm mại.
Nói xong, tên qủy này đột nhiên tiên lên, mùi hương lan cũng di động đến gần nàng, ngay lập tức một nụ hôn lạnh lão rơi xuống giữa mày của nàng, rồi hắn ôm chặt nàng vào trong ngực, môi đỏ ghé sát vào tai nàng thầm thì nói,'Ta đã đánh dấu ròi, phu nhân đừng có mong là sẽ bội tình bạc nghĩa được, nếu không cho dù đi chân trời góc bể nào thì ta cũng sẽ tìm được nàng." Sau đó cũng không chờ Thẩm Bích 'Thấm hoàn hồn, liền nhảy ra ngoài cửa sổ, giống như lúc đến vậy, yên lặng mà biến mất vào bên trong bóng đêm mênh mông.
Trong nhà nàng lại một lần nữa yên tĩnh trở lại, ánh nến trong phút chốc cùng bùng cháy lên, như vừa rồi không hề phát sinh chuyện gì vậy, chỉ là cây trâm trong tay để lại cho nàng cảm giác hơi cứng rắn lạnh lẽo, mới nói cho nàng biết, tất cả những chuyện xảy ra vừa rồi không phải chỉ là ảo giác!
"Xong rồi..."
Đối mặt với một mỹ nam tuyệt thế, nhiệt tình lấy thân báo đáp như vậy, thì Thẩm Bích Thấm ngay cả cảm giác vui mừng cũng không có, chỉ có cảm giác hoang mang thêm phần sợ hãi mà thôi.
Ngay lúc này, trong đầu Thẩm Bích Thấm nảy ra một suy nghĩ, nàng có nên tìm một đạo sĩ hay một hòa thượng tới nhà đuổi trừ tà hay sao? Rốt cuộc nhân phẩm nàng như thế nào mới bị một con quỷ coi trọng như vậy, phải làm sao bây giờ, nàng thật sự không biết phải làm sao!
Nhìn cây trâm nhã nhặn cổ điển trong tay phát sáng dưới ánh nến thì Thẩm Bích Thấm thật sự muốn đem nó trực tiếp ném ra bên ngoài cửa sổ, nhưng chỉ là câu nói "Bội tình bạc nghĩa" kia không biết vì sao luôn xoay quanh bên trong đầu óc nàng.
Cuối cùng, Thẩm Bích Thấm cũng chỉ có thể cúi đầu, nhận lấy cây trâm này rồi cất vào trong ngăn tủ trước bàn trang điểm.
Trong lòng nàng yên lặng thở dài, ai... được rồi, cho dù tên quỷ kia có nói là coi trọng nàng, nhưng cũng chưa nói sẽ dẫn nàng đi, nên là... Hẳn sẽ không ảnh hưởng gì đến tính mạng của nàng đi...
Ngẩng đầu 45 độ nhìn lên không trung, nàng cảm giác tối nay hẳn là sẽ mất ngủ.
Từ sau sự kiện cây trâm mộc đính ước kia thì tên quỷ dường như là hiểu được suy nghĩ của nàng nên cũng không xuất hiện nữa, thế giới của nàng dường như cũng yên tĩnh trở lại, trong lòng cũng dần được buông lòng, lại một năm nữa, cứ thế mà qua đi.
"Bùm bùm..."