Làm Giàu: Cuộc Sống Điền Viên Của Nông Nữ (Dịch Full)

Chương 60 - Chương 60: Tra Hỏi

Chương 60: Tra Hỏi Chương 60: Tra HỏiChương 60: Tra Hỏi

"Ta... Ta... Ta không làm cái gì dựa vào đâu muốn ta thê độc chứ!" Nghe được lời thề độc, Thẩm Ninh Viễn lập tức nói lắp, nói gần nói xa, chính là không chịu thề.

"Ta biết tam đường ca sợ mà, cũng đúng, rốt cuộc thì làm chuyện trái với lương tâm, phải biết rằng Lôi Công chính là thần linh linh nghiệm nhất, người nói dối nhất định sẽ phải chịu báo ứng thôi." Thẩm Bích 'Thấm khoanh tay trước ngực, cười lạnh liếc Thẩm Kỳ Viễn nói...

"Ta..."

"Thề thì thề, loại trò chơi ấu trĩ này chỉ có trẻ con mới tin là thật thôi, Đại Lang, con thề đi, Lôi Công bận rộn như vậy, làm sao. có thể quản hết lời thề của người trong thiên hạ chứ, ông ấy có thể quản đến đây sao?" Trong lúc Thẩm Ninh Viễn không biết trả lời thế nào, Thẩm Lý thị đứng một bên liền mở miệng trước.

Nghe thấy Thẩm Lý thị nói thế, Thẩm Bích Thấm thật sự vì Thẩm Lý thị mà reo hò, lời này nói thật sự rất tốt, ngoài mặt nghe như châm chọc Thẩm Bích Thấm trẻ con, nhưng thật ra là cấp thêm can đảm cho Thẩm Ninh Viễn, cũng nói cho cậu ta lời thề của cậu ta có là giả thì cũng sẽ không ứng nghiệm.

"Ta thề, như... Nếu ta nói dối thì chết không toàn thây!" Quả nhiên là như vậy, nghe thấy Thẩm Lý thị nói, Thẩm Ninh Viễn thật sự không chút do dự mà thề.

"Được rồi lão nhị, Đại Lang cũng đã thề rồi, mày còn muốn hỏi cái gì nữa?”

Thẩm lão thái đã sớm nhìn ra chuyện như thế nào, nhưng mà Đại Lang là cháu trai bảo bối của bà ta, bà ta không thể để cậu ta có danh muốn giết muội muội được, nếu không tương lai của cậu ta sẽ bị hủy, cho nên bất luận sự thật là như thế nào, cũng chỉ có thể để lão nhị và tứ nha đầu uất ức thôi.

Dù sao lão nhị đã chịu uất ức nhiều năm như vậy, cũng sẽ không quan tâm có thêm một chuyện nữa.

Tính tình Thẩm Thủ Nghĩa vốn dĩ ngay thẳng, nhìn thấy Thẩm Ninh Viễn thật sự thề độc, trong lòng không khỏi nghi hoặc, nhưng ông cũng tin con gái của mình, nên trong nhất thời không biết nên làm gì cả.

"Tam đường ca cũng thật tàn nhẫn với bản thân đó, nhưng tiếc rằng, ta đã sớm biết huynh kiểu gì cũng không chịu thừa nhận." Thẩm lão thái vừa dứt lời, Thẩm Bích Thấm liền mở miệng, vẫn một bộ dạng bình tĩnh như đã dự liệu trước.

"Thím Hạnh Hoa, thím bảo chúng tôi dẫn con mình đến đây là có chuyện gì thế?”

Thẩm Bích Thấm vừa dứt lời, liền nghe thấy âm thanh của một vị phụ nhân truyền từ trong sân đến, là A Phúc và Hổ Tử đi theo mẫu thân đến đây.

Nhà mẹ đẻ Thẩm lão thái họ Điền, tên thật là Hạnh Hoa.

"Tứ muội muội, huynh dẫn người đến rồi."

Thẩm Kỳ Viễn chạy đến bên cạnh Thẩm Bích Thấm, vẻ mặt lấy lòng bộ dạng muốn tranh công, ngay cả bản thân Thẩm Kỳ Viễn cũng không phát hiện, ở trước mặt Thẩm Bích Thấm, hắn lại giống như đệ đệ hơn.

"Tam ca ca thật giỏi, làm rất tốt đó!" Đối với đứa nhỏ thông minh nhà mình, Thẩm Bích Thấm cũng khích lệ một chút không hề keo kiệt.

"Ha hả..." Được Thẩm Bích Thấm khen như vậy, Thẩm Kỳ Viễn ngại ngùng đến mức đỏ cả mặt.

"Hổ Tử, A Phúc, sao các ngươi lại ở đây!" Nhìn thấy hai người đến, trong lòng Thẩm Ninh Viễn giật mình, nháy mắt hiểu dụng ý của Thẩm Bích Thấm, vừa định lên tiếng nhắc nhở hai người một chút, liên bị Thẩm Bích Thấm nhanh tay lẹ mắt đánh gãy.

"Tốt nhất thì tam đường ca không nên nói chuyện, nếu không mọi người sẽ cảm thấy huynh đã cố tình dẫn hiềm nghi đó." Thẩm Bích Thấm nhìn Thẩm Kỳ Viễn cười doanh doanh nói.

Từ lúc bắt đầu đến bây giờ, đây là lần đầu tiên Thẩm Bích Thấm cười, nhưng mà cười như vậy lại khiến Thẩm Kỳ Viễn cảm thấy sởn tóc gáy.

"Hổ Tử, A Phúc, ta hỏi các ngươi, các ngươi có nhìn thấy quái thú màu bạc hay không." Mặc kệ Thẩm Kỳ Viễn phản ứng như thế nào, Thẩm Bích Thấm trực tiếp xoay người lại nhìn hai người Hổ Tử và A Phúc hỏi. "Có nhìn thấy!"
Bình Luận (0)
Comment