Chương 602: Vượt Qua Khó Khăn
Chương 602: Vượt Qua Khó KhănChương 602: Vượt Qua Khó Khăn
Giờ khắc này, Lưu quả phụ vốn bi quan tuyệt vọng về cuộc sống bỗng nhiên ngộ đạo, trong lòng nháy mắt sáng sủa, lại lần nữa tràn đầy hy vọng sống, chỉ cần người còn sống, còn có hy vọng, đúng vậy, chỉ cần nàng tiếp tục chăm chỉ nỗ lực, chờ đến khi thu hoạch dong riềng, hài tử nhà mình chắc chắn sẽ được ăn no.
Thấy đôi mắt của Lưu quả phụ đã có sắc thái, trên mặt Lâm Bác Văn hiện lên nụ cười vui mừng.
"Nhưng Lâm phu tử chính là đại ân nhân của chúng ta."
"Không chỉ là Lâm phu tử, Trọng Thành cũng là đại ân nhân của bọn yêm, nếu không có Trọng Thành, bọn yêm đã bị sơn tặc hại rồi."
"Đúng vậy, Trọng Thành không chỉ bảo hộ thôn chúng ta, còn giúp thôn chúng ta được phong thưởng 'thôn dũng cảm."
"Còn cho hạt giống dong riềng."
"Đúng vậy, Trọng Thành, Lâm phu tử, yêm cảm ơn hai người."
Nghe vậy, tất cả mọi người đều gật đầu phụ họa, ánh mắt tràn đầy cảm kích nhìn Lâm Bác Văn và Thẩm Thủ Nghĩa, Thẩm Bích Thấm xem, sự cảm kích đều xuất phát từ nội tâm, không có chút làm bộ nào.
Nhìn thôn mình ngày càng hài hòa, khóe môi Thẩm Bích Thấm không khỏi gợi lên một nụ cười hiểu biết.
Những thôn dân này thật ra rất đơn thuần chất phác, chỉ là bởi vì quá mức bần cùng mới làm cho bọn họ trở nên tính toán chỉ li, nhưng kỳ thật bản chất của bọn họ đều tốt, Thẩm Bích Thấm nghĩ, chờ đến thu hoạch dong riềng, cả làng kiếm được tiền, nàng tin tưởng, sự gắn kết trong thôn nhất định sẽ ngày càng bền chặt, bâu không khí ngày càng tốt đẹp hơn.
Bởi vì Lâm Bác Văn đã được đưa đến Thẩm gia sống chung, Thẩm Thủ Nghĩa cũng không cần đưa Thẩm Lâm thị về nhà mẹ đẻ, bởi vậy nghênh đón mấy ngày thanh nhàn hiếm có trong năm mới.
Nhìn Thẩm Thủ Nghĩa đưa Thẩm Lâm thị ra ngoài tản bộ, trong lòng Thẩm Bích Thấm vừa ấm áp vừa hâm mộ, thế giới to lớn như thế, có thể tìm được một người cùng mình bầu bạn, vượt qua cả đời khó cỡ nào chứ.
Sau đó quay đầu, nhìn thấy Lâm Chấn và Thẩm Bích Tuyết đang dịu dàng thắm thiết ngồi đối diện ở giếng trời đọc sách, Thẩm Bích Thấm chớp chớp mắt, cúi đầu mang theo Liệt Diễm ra ngoài.
Nếu tiếp tục ở trong nhà, Thẩm Bích Thấm cảm thấy mình sẽ buồn bực chết, những người này thật không lương tâm, Thẩm Thủ Nghĩa không biết đã đành, hai người Lâm Chấn và Thẩm Bích Tuyết rõ ràng biết nàng là người thất tình, lại luôn ở nàng trước mặt nàng ân ái, đây là muốn ngược chết người.
Nhưng mà, tuy nói như vậy, nhưng Thẩm Bích Thấm đã có thể bình tĩnh đối mặt với tình cảm đối với Quý Hiên Dật, không biết là nàng vốn dĩ lạnh lùng, hay là vì Mộ Dung Húc và... ' quỷ phu ' kia, bây giờ ngẫm lại, thời gian nàng dùng để khổ sở hình như rất ít.
Quả nhiên tình cảm cần bồi dưỡng, một khi lạnh nhạt, cho dù lúc đó yêu sâu đậm, thời gian dài, cũng sẽ chậm rãi nhạt nhòa.
Thẩm Bích Thấm theo bản năng sờ ngực mình, ánh mắt hơi ảm đạm, mặc dù đoạn tình cảm này vẫn sẽ luôn sâu đáy lòng, nhưng hiện tại nàng đã không đau lòng như lúc đầu nữa.
Lắc đầu loại bỏ tạp niệm trong đầu, theo thói quen đặt cung tên trong túi vải bên người Liệt Diễm, Thẩm Bích Thấm soái khí xoay người lên ngựa, hai chân nhẹ nhàng kẹp bụng ngựa, thông minh như Liệt Diễm, không cần quá nhiều động tác đã hiểu ý của chủ nhân, hí vang một tiếng, giương vó và phi nước đại về phía huyện thành.
Liệt Diễm năm mới đã hai tuổi rưỡi, có thể cưỡi được, cho nên mấy ngày trước Thẩm Bích Thấm đã đặt dây cương và yên ngựa cho nó, vốn tưởng rằng Liệt Diễm sẽ kháng cự, không nghĩ tới nó vô cùng thuận theo, làm Thẩm Bích Thấm cảm thấy rất ấm lòng.
Có những lúc, động vật còn trung thành và tri kỷ hơn con người, bởi vì suy nghĩ của chúng nó rất đơn giản, người đối tốt với nó, nó sẽ thật lòng báo đáp chủ nhân.
Nhưng con người thì sao?
Lòng người vô đáy không bao giờ là đủ, rắn mà lại muốn nuốt voi, có những lúc ngươi thật lòng đối đãi một người, chưa chắc sẽ được người khác thiệt tình đối đãi như vậy, cho nên, đây hẳn nguyên nhân rất nhiều người thích nuôi sủng vật.