Chương 615: Tìm Tới Cửa
Chương 615: Tìm Tới CửaChương 615: Tìm Tới Cửa
Trong số đó người thảm nhất chính là Vương Đại Phú, tuy hắn ta không bị thương nhưng trong đêm hẳn ta bị sốt rất cao, sau đó phải nằm liệt giường suốt ba ngày ròng rã, mãi đến ngày thứ tư mới xem như bình phục lại.
"Đại ca, chúng ta làm gì bây giờ?"
Cuối cùng cũng thấy Vương Đại Phú bình phục lại, Ngô Lạt Tử như trút được gánh nặng, hắn ta dò hỏi.
"Làm hại ta thê thảm thế này, làm sao †a tùy tiện buông tha tiện nha đầu kia?"
Hắn ta há miệng uống hết một bát thuốc vô cùng đắng, Vương Đại Phú nghiến răng nghiến lợi, nói: "Đi báo án! Lão tử phải bắt tiện nha đầu kia trả giá đắt."
"Rầm rầm rầm..."
"Mở cửa! Mau mở cửa cho lão tử!” Sáng mùng chín tết, đột nhiên có một đội sai nha đến thôn Thẩm Gia mà người dẫn đầu chính là Vương Đại Phú và Ngô Lạt Tử. Lúc vừa đến thôn Thẩm Gia, bọn hắn đã to miệng, Ngô Lạt Tử vô cùng phách lối đập cổng thôn Thẩm Gia.
Bình thường thời gian này là giờ hài tử thôn Thâm Gia đọc sách, trong thôn cũng không thường mở cổng, bây giờ trường học còn chưa bắt đầu học lại, thôn dân đều đã ra sau núi làm việc khai hoang, trồng trọt, trong thôn hầu như không có ai nên những người này có thể tùy tiện vào thôn rất dễ dàng.
Thấy dáng vẻ này của Vương Đại Phú, mấy sai nha đứng sau lưng hắn ta cũng muốn bước lên ngăn cản nhưng cuối cùng vẫn phải chịu đựng, trong lòng còn không ngừng thầm mắng hai kẻ này không có mắt nhìn, sớm hay muộn cũng sẽ bị dạy dỗ mà thôi, vì vậy họ đã quyết định đứng bên ngoài xem kịch. Nhìn thấy mấy chữ lớn trôi chảy trên tấm bảng lớn trước cửa lớn Thẩm gia, nha sai lạnh lùng cười trong lòng mình. Hai kẻ này chẳng qua chỉ là người buôn bán ở bên ngoài đến đây, không biết gì nên mới dám nhắm vào Thẩm gia, Thẩm gia này còn có Quý phủ làm chỗ dựa, đúng là không biết sống chết.
"Mở cửa! Mở cửa!"
Ngô Lạt Tử chỉ còn đủ sức gõ cửa Thẩm gia, hắn ta căn bản không chú ý đến biểu cảm khinh bỉ trên mặt của các nha sai đứng sau lưng mình.
"Chuyện gì thế nhỉ?"
"Ta cũng không biết, đột nhiên lại có nha sai đến đây."
"Lã nào Trọng Thành phạm phải chuyện gì đó?”
"Ngươi nói bậy gì vậy? Trọng Thành là ai, sao có thể phạm tội!" Thấy nha sai đến đây, mấy vị lão nhân ở trong nhà đều ra ngoài này vây quanh cửa lớn Thẩm gia, trên mặt họ đều là vẻ mờ mịt không biết chuyện gì kèm theo lo lắng.
"Thôn trưởng đến."
Không biết là giọng nói của ai, chỉ thấy lão thôn trưởng hơi khom lưng, chắp tay sau lưng đi ra từ đám đông.
"Thẩm thôn trưởng."
Là thôn trưởng thôn được ngự phong là "Nghĩa dũng thôn”, trong mắt các sai nha mà nói như thế cũng là một người có đức cao vọng trọng rồi, vì vậy vừa nhìn thấy lão thôn trưởng bước ra, mấy người này đều bước lên chào ông ấy bằng thái độ rất cung kính.
"Các người đang làm gì vậy?"
Thôn trưởng nhíu mày, không vui hỏi: "Bây giờ cửa hàng trong huyện thành đã khai trương, mấy người Thủ Nghĩa đều không ở trong thôn, các ngươi tìm hắn có chuyện gì?"
"Thì ra là vậy. Chỉ là lân này chúng ta không phải đến tìm Thẩm Thủ Nghĩa."
Nghe vậy những nha sai kia đều lắc đầu, thái độ rất ôn hòa nói: "Lần này chúng tôi cần tìm ngũ cô nương của Thẩm gia. Hôm qua có người đến huyện nha báo án, nói ngũ cô nương dùng cung tiễn làm bảy người bị thương nặng, vụ án không nhỏ nên chúng tôi đến đây cũng vì làm việc theo lệnh."
"Nói bừa cái gì vậy? Ngũ nha đầu mới mười một tuổi, làm sao có thể gây thương tích cho người khác?"
Nghe nói đến đây, các thôn dân đều mở to hai mắt, không thể tin nhìn họ. Trong mắt họ Thẩm Bích Thấm chẳng qua chỉ là một tiểu cô nương yếu đuối, dễ gần, làm sao có sức lực đả thương bảy người? Nhưng không giống với phản ứng của thôn dân, thôn trưởng lại nhíu chặt mày, ông ấy hiểu Thẩm Bích Thấm nhiều hơn các thôn dân, nha đầu kia hoàn toàn không giống những người khác, thật ra ông ấy cũng tin tưởng có thể có chuyện như vậy.