Chương 617: Động Lòng Trắc Ẩn
Chương 617: Động Lòng Trắc ẨnChương 617: Động Lòng Trắc Ẩn
Cuối cùng Thẩm Thủ Nhân đứng đó cũng đã không nhịn được nữa là đấm Vương Đại Phú một đấm, Thẩm Thủ Nhân hồ đồ nhưng ông ta cũng đâu ngu đến mức nhìn thấy cảnh tượng trước mắt còn không hiểu là chuyện gì.
Ông ta vô cùng tức giận, bản thân đã móc tim móc phổi đối xử tốt với một nữ nhân nhưng kết quả nữ nhân kia lại lường gạt ông ta, ở trong nhà ông ta hết ăn rồi nằm cũng thôi đi, thế mà ông a còn phải nuôi nhi tử thay người khác.
Quả thực vô cùng nhục nhã! Nam nhân nào chịu được, huống hồ Thẩm Thủ Nhân là hạng người nóng nảy thế kia.
"AI"
Thấy Vương Đại Phú bị đánh, Thanh Nhi dị dọa cho thét ầm lên, ả ta không do dự lập tức muốn bước lên xem Vương Đại Phú bị thương thế nào, thế nhưng mới vừa bước lên đã bị Thẩm Thủ Nhân kéo tay lại.
"Ngươi nói rõ cho ta, đây là chuyện gì?"
Thẩm Thủ Nhân nổi giận đùng đùng nhìn Thanh Nhị, lực trong tay ông ta rất lớn khiến Thanh Nhi đau đớn cau chặt đôi mày thanh tú lại.
"Ta... Thẩm Thủ Nhân, ta cho ngươi biết, chúng ta chơi xong rồi, Vương lão gia mới là phu quân của ta, cũng chính là phụ thân ruột của Bảo Nhi."
Trái ngược với vẻ yếu đuối ngày thường, lúc này ả ta hất mạnh tay Thẩm Thủ Nhân ra, trên mặt là vẻ khinh bỉ vô cùng trắng trợn nói: "Hừ, cũng chỉ có kẻ ngu ngốc không biết tự lượng sức mình như ngươi mới tin tưởng ta thật lòng muốn ở bên cạnh ngươi, không chịu soi gương nhìn thử, cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên ngai Đúng là ngớ ngẩn!"
"Ngươi... Ngươi... Phụt..."
Nghe Thanh Nhi nói Thẩm Thủ Nhân trừng to hai mắt, ông ta chỉ vào mặt Thanh Nhi, trên mặt là cơn giận không thể khống chế, sau cùng thế mà phun ra một ngụm máu, cả người ngã xuống.
Chuyện xảy ra quá đột ngột nên khi Thẩm Thủ Nhân vừa ngã cũng không có ai chú ý đến, mãi đến khi ông ta đã nằm vật xuống đất mới tạo ra tiếng động khiến mọi người ý thức đến, vì vậy lần này Thẩm Thủ Nhân ngã xuống mà không ai đỡ kịp.
"Máu... Máu! Lão đại, con làm sao vậy? Con đừng dọa nương!"
Thẩm lão thái nghe người ta nói chạy đến mới thấy một màn này, bà ta lập tức nhào đến người Thẩm Thủ Nhân gào khóc lên giống như Thẩm Thủ Nhân đã chết rồi.
"Được rồi, ngươi gào khóc cái gì? Mau đứng lên đi! Hắn chỉ ngất đi thôi, còn chưa chết đâu." Thôn trưởng nhìn không nổi nữa, ông ấy cau mày nói với Thẩm lão thái.
"Hu hu... Không có chuyện gì sao?"
Nghe vậy Thẩm lão thái mới ngẩng đầu lên, bà ta mở to đôi mắt đã đục ngầu của mình nhìn thôn trưởng, nước mắt nước mũi lẫn lộn khắp trên mặt cũng không để ý đến.
"Đúng vậy, mau đỡ hắn vào nhà nghỉ ngơi đi!"
Thấy dáng vẻ đau lòng này của Thẩm lão thái, thôn trưởng cũng động lòng trắc ẩn nhưng đồng thời ông ấy càng thêm cảm khái, đều là nhi tử nhưng vì sao bà ta quan tâm để ý đến Thẩm Thủ Nhân như vậy mà với Trọng Thành lại không hề để ý đến.
Lễ nào lão nhị thật sự không được yêu thương?
"Đúng vậy, chẳng qua chỉ nôn ra một ngụm máu, hắn da dày thịt béo không chết được đâu." Thanh Nhi vừa đỡ Vương Đại Phú đứng lên, sau đó ả ta rúc vào trong ngực Vương Đại Phú, mặt mày đây vẻ khinh bỉ nói.
"Ngươi còn dám nói, đều do tiện nhân bại hoại ngươi làm ra, nếu không phải ngươi lão đại nhà ta sẽ không thành ra dáng vẻ này, lão nương đánh chết ngươi."
Thẩm lão thái cũng nhận được tin tức mới chạy đến đây nên lúc này đã không còn hòa nhã với Thanh Nhi như ngày thường nữa, bà ta chỉ vào ả ta vừa mắng vừa nhào thẳng đến.
"Mụ già điên này tìm đường chết mài!"