Chương 624: Bênh Vực Người Mình
Chương 624: Bênh Vực Người MìnhChương 624: Bênh Vực Người Mình
"Ta..." Nghe vậy, Vương Đại Phú có chút nghẹn lời, không biết nên nói gì.
Thật ra việc kiện Thẩm Bích Thấm lên công đường cũng chỉ là một quyết định trong lúc bốc đồng của hẳn ta, vẫn chưa có kế hoạch kỹ lưỡng, hắn ta vốn nghĩ rằng cho dù sức chiến đấu của Thẩm Bích Thấm có mạnh đến mức nào đi chăng nữa, thì cũng chỉ là một nữ tử nông thôn bình thường mà thôi, một khi bị kiện lên công đường chắc chắn sẽ cảm thấy hoảng sợ, lại không ngờ rằng kết quả của chuyện này hoàn toàn khác xa so với những gì bọn hắn tưởng tượng.
"Ồ, Vương Đại Phú, ngươi không còn gì để nói sao?"
Nhìn thấy Vương Đại Phú im lặng không nói, Thẩm Bích Thấm tiến lên, lạnh lùng cười nói, trên mặt lộ ra nụ cười nhạo báng nói: "Nếu đã như vậy, thì đến lượt ta nói."
"Người đang muốn làm cái gì!"
Nghe vậy, trong lòng Vương Đại Phú giật mình sợ hãi, hắn vốn cho rằng nếu như kiện cáo thất bại thì cùng lắm cũng chỉ mất một ít tiền mà thôi, nhưng bây giờ xem ra, Thẩm Bích Thấm dường như không có ý định buông tha cho bọn họ, trong lòng Vương Đại Phú là có chút hoảng sợ.
Lúc này, Thẩm Bích Thấm trong mắt của hắn ta đã không còn là một nữ tử nông thôn bình thường nữa, nàng ta có tải bắn cung cao siêu, cách xử lý mọi việc cực kỳ bình tĩnh, hơn nữa dường như có một mối quan hệ sâu xa với tri huyện.
Xuất thân của tiểu cô nương này chắc chắn không đơn giản!
Cho nên lúc này Vương Đại Phú thực sự cảm thấy hoảng loạn và sợ hãi, những linh cảm không lành lân lượt xuất hiện trong lòng hắn ta.
"Đại nhân, dân nữ không biết rốt cuộc bọn họ đã xảy ra chuyện gì mới dẫn đến bảy người bị thương, nhưng mà hôm qua lúc dân nữ quay trở về thôn Thẩm gia, đã bị bọn họ phục kích."
Thẩm Bích Thấm lạnh nhạt nhìn về phía Vương Đại Phú, sắc mặt bình tĩnh, gắn từng chữ nói: "May mắn Liệt Diễm nhà chúng tôi không phải là một chú ngựa bình thường, đã thành công giúp dân nữ chạy thoát về nhà, ban đầu dân nữ thấy bản thân cũng không bị thương gì, muốn bỏ qua cho mấy người này, lại không ngờ bọn họ vậy mà lại quay lại cắn ngược lại dân nữ, vu oan cho dân nữ, mong rằng đại nhân có thể giúp dân nữ xử lý chuyện này."
"Ngươi nói lung tung, rõ ràng là ngươi đã bắn bị thương các huynh đệ của chúng ta, rồi rời đi." Nghe vậy Ngô Lạt Tử lập tức hét to chỉ vào Thẩm Bích Thấm, nếu như không phải đang ở trên công đường, chỉ sợ hẳn ta đã sớm xông lên đánh người.
"Ngươi nói là một mình ta có thể bắn bị thương bảy người của các ngươi? Sau đó còn chạy thoát? Haha, đây quả thực là một câu chuyện cười lớn nhất thiên hạ."
Vẻ mặt Thẩm Bích Thấm lạnh lùng nói: "Ngươi quay sang hỏi mọi người một chút đi, mọi người tin tưởng sao, tin rằng tôi lấy sức của một mình có thể thoát khỏi vòng vây tấn công của hơn mười người, nghe ngươi nói, ta cũng cảm thấy rất khâm phục năng lực của bản thân, mà các ngươi chẳng lẽ yếu đến mức đó sao?"
Nghe vậy, sắc mặt của đám người Vương Đại Phú lập tức xấu hổ, nháy mắt đỏ bừng mặt, đúng vậy, nếu như trong tình huống bình thường chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện như vậy, nếu như không phải tự bọn họ trải qua chuyện đó, thì cũng sẽ không tin tưởng vào lời nói này, bây giờ nghĩ lại trong lòng bọn họ vẫn cảm thấy rất mất mặt.
Mười mấy người vây bắt một tiểu cô nương, lại làm người chạy thoát, thậm chí còn khiến bản thân bị thương, nếu để người khác viết chuyện này chắc chắn sẽ cười rụng cả răng.
"Đúng vậy, các ngươi có nhiều người như vậy, một nữ hài tử làm sao có thể khiến các ngươi bị thương được?"
"Đúng vậy, mấy người có biết xấu hổ hay không, nói ra những lời hãm hại một tiểu cô nương như vậy, ta cũng cảm thấy xấu hổ thay cho các ngươi."
"Đúng vậy, có phải các ngươi làm chuyện xấu sợ bị bại lộ, cho nên cố ý bắt là tiểu cô nương đúng không!" Biết được Vương Đại Phú là một thương nhân đến từ bên ngoài, lại bắt nạt người dân địa phương như vậy, những người dân đứng xem cũng cũng rất tích cực, tất cả đều đứng về phía Thẩm Bích Thấm, quay sang tấn công đám người Vương Đại Phú.