Làm Giàu: Cuộc Sống Điền Viên Của Nông Nữ (Dịch Full)

Chương 633 - Chương 634: Đồng Ý

Chương 634: Đồng Ý Chương 634: Đồng ÝChương 634: Đồng Ý

"Ông Phùng, đây là nương của cháu đặc biệt dặn dò đưa đến cho ông Phùng và Mộ Dung ca ca." Thẩm Bích Thấm mỉm cười, đặt hộp đựng lên bàn.

"Vất vả quá rồi! Nếu không có nương của cháu, lão đầu tử ta đây làm sao có thể được ăn đồ ngon thế này. Khả năng làm chè trôi nước của nương cháu đúng là không có gì để nói." Nhận bát Thẩm Bích Thấm đưa đến, Phùng lão vô cùng vui vẻ bắt đầu ăn.

"Nếu nương của cháu nghe ông nói thế này chắc chắn sẽ rất vui." Thẩm Bích Thấm cười nói, sau đó nàng hơi nghi ngờ hỏi: Mộ Dung ca ca đâu ạ?"

"Hắn à..."

"Cháu đã về."

Phùng lão đang định trả lời nàng thì đã nhìn thấy Mộ Dung Húc từ ngoài cửa đi vào, sắc mặt hẳn thản nhiên, trong tay đang cầm lấy khăn màu trắng lau mồ hôi.

"Mộ Dung ca ca, sao cả người đều mồ hôi thế kia?" Thẩm Bích Thấm nghỉ ngờ hỏi.

"Đốn củi."

Ngẩng đầu, sau khi đối diện với ánh mắt của Thẩm Bích Thấm, trong nháy mắt ánh mắt hắn trở nên dịu dàng hơn, ánh mắt như vậy khiến Thẩm Bích Thấm sững sờ, không khỏi nghĩ đến "quỷ phu" kia.

Sau đó nàng đột nhiên nhớ đến ra, trách không được mỗi lần "quỷ phu" đến tìm, nàng luôn cảm thấy hắn cực kỳ quen thuộc, thì ra cũng bởi vì Mộ Dung Húc, tuy mặt mũi hai người họ cách xa vạn dặm nhưng thần thái và cử chỉ cực kỳ tương tự nhau, trên mặt thương ít khi biểu lộ cảm xúc, chỉ có sự hấp dẫn lộ ra trong nháy mắt kia khiến người ta khắc sâu vô cùng.

"Đây là chè trôi nước nha đầu đưa đến, biết cháu không thích ăn đồ ngọt nên cho ta ăn hết: "Phùng lão chỉ vào bát chè trôi nước, sau đó nói rất không khách sáo.

"Muội làm?" Không để ý đến Phùng lão, Mộ Dung Húc chỉ nhìn về phía Thẩm Bích Thấm.

"Ừm, nói thế nào nhỉ, ta hỗ trợ vo tròn viên chè, hỗ trợ cho viên chè vào vào trong nồi nước, còn lại đều là nương ta làm." Thẩm Bích Thấm ngẫm nghĩ rồi thành thật trả lời.

Cho nên nàng cũng có trợ giúp, nàng không hề lười biếng.

'Ừm'

Nghe vậy Mộ Dung Húc ừ một tiếng, sau đó đã bưng bát chè lên, múc ra hai viên chè bắt đầu ăn, lúc ăn hắn vẫn không quên chớp mắt nhìn Phùng lão.

Phùng lão thích ăn đồ ngọt, mặc dù chỉ bị lấy mất hai viên nhưng ông ấy đã tiếc đến mức đau cả gan, ánh mắt nhìn Mộ Dung Húc đầy vẻ trách móc, ông ấy cũng đâu còn tâm trạng để ý đến ám hiệu Mộ Dung Húc vừa làm, cứ thế mà bực bội quay đầu đi.

Thấy Phùng lão không để ý đến mình, Mộ Dung Húc cũng không vội, chỉ là chậm rãi ăn xong hai viên chè trôi nước, sau đó hắn lại giả vờ muốn lấy thêm.

"Ôi... Cháu đừng ăn nữa! Ta nói này nha đầu, tết nguyên tiêu này cháu có dự định gì? Đi xem hoa đăng không?”

Thấy Mộ Dung Húc lại muốn ra tay với mấy viên chè trôi nước của mình, Phùng lão sợ hãi, nhanh chóng kéo hộp đựng về phía mình che chắn lại, lúc này mới nhìn Thẩm Bích Thấm hỏi.

"Đương nhiên là đi ạ" Thẩm Bích Thấm chớp mắt nhìn, nàng hơi nghỉ ngờ gật đầu trả lời ông ấy.

"Vậy thì tốt rồi, vào dịp tết hoa đăng thế này sẽ có rất nhiều người đi xem đèn, cháu dẫn theo Húc Nhi cùng đi đi, cũng có thể quan tâm lẫn nhau.

Phùng lão hất mặt về phía Mộ Dung Húc, biểu cảm như đang chào hàng: "Không phải ta nói nhưng Húc Nhi hắn có võ, không chừng còn có thể thay cháu thắng được một đống hoa đăng mang về đấy, cháu cảm thấy thế nào?"

"Chuyện này... Được ạ. Chỉ là Mộ Dung ca ca cũng phải đồng ý mới được."

Hai mắt Phùng lão nóng rực, khiến Thẩm Bích Thấm không thể nói lời từ chối nhưng theo nàng biết với tính tình của Mộ Dung Húc, hẳn sẽ không đồng ý đi nên nàng mới không từ chối thẳng.

"Ta đồng ý."

"Cháu đã nói mà, Mộ Dung ca ca chắc chắn sẽ không đồng ý..."

"Đồng ý." "Ừm, ta biết, huynh không... Hả?..."

Chờ lấy lại tinh thần trong nháy mắt Thẩm Bích Thấm đã mở to hai mắt nhìn hắn, nàng nhìn Mộ Dung Húc với biểu cảm không thể tin, nhanh chóng xác nhận lại một lần nữa: "Mộ Dung ca ca, huynh... Huynh nói cái gì vậy?"

"Đồng ý"
Bình Luận (0)
Comment