Làm Giàu: Cuộc Sống Điền Viên Của Nông Nữ (Dịch Full)

Chương 635 - Chương 636: Chuyện Xưa

Chương 636: Chuyện Xưa Chương 636: Chuyện XưaChương 636: Chuyện Xưa

Nghe Thẩm Bích Thấm nói xong, tất cả mọi người đều sững sờ, sau đó Thẩm Lâm thị kéo Thẩm Bích Thấm vào lòng mình: "Khuê nữ hiểu chuyện thế này, sao có thể khiến người ta không đau lòng?"

"Đó là đương nhiên, nương và phụ thân yêu thương con, con đều nhớ kỹ."

Mấy người Thẩm Lâm thị tuyệt đối không phải vì Thẩm Bích Thấm có thể kiếm được tiền mà yêu thương nàng, nguyên chủ nằm trên giường suốt tám năm, mỗi ngày họ đều phải ăn bánh bã đậu nhưng cũng phải mua gạo nấu cháo cho nguyên chủ, cho nguyên chủ điều kiện dưỡng bệnh tốt nhất, tình yêu thương của họ thuần khiết mà vô tư, đây mới chính là nguyên nhân Thẩm Bích Thấm yêu thích ngôi nhà này.

Bởi vì nàng biết những người này mới thật sự là người nhà, họ chưa bao giờ suy nghĩ đến lấy thứ gì từ trên người nàng, từ lúc bắt đầu họ luôn suy nghĩ tốt cho nàng, chân chính yêu thương nàng hết lòng.

Người nhà khả ái như vậy, bảo nàng làm sao không toàn tâm toàn ý muốn báo đáp và bảo vệ họ đây.

"Ngũ muội, xem ra tam ca yêu thương muội vô ích rồi." Nghe Thẩm Bích Thấm chỉ nhắc đến phụ mẫu, tỷ tỷ mà không nhắc đến ca ca, Thẩm Trí Viễn giả vờ bất mãn lên án.

"Nhị tỷ thật sự yêu thương muội, tứ ca thường xuyên bảo vệ muội."

Thẩm Bích Thấm nhìn Thẩm Trí Viễn, nàng thành thật nói: "Còn về phần tam ca, sao muội chỉ nhớ tam ca luôn bắt nạt muội, mỗi lần đều phá hỏng, muội thật sự không nghĩ ra huynh tốt với muội chỗ nào."

"Muội... Tiểu bạch nhãn lang!" Nghe vậy Thẩm Trí Viễn tức giận đến mức không khỏi nhảy dựng lên. "Vậy huynh chính là ca ca của tiểu bạch nhãn lang này, huynh chính là đại bạch nhãn lang." Thẩm Bích Thấm trốn trong ngực Thẩm Lâm thị, nàng không yếu thế mà phản bác lại.

"Phụt..."

"Ha ha..."

Nghe vậy mọi người trong xe ngựa đều không nhịn được mà cười to.

"Thấm Nhi à, nếu nói tam ca của con không yêu thương con, vậy con đang trách lầm hắn rồi."

Khó khăn lắm mới ngừng cười, Thẩm Lâm thị khẽ vỗ vào tay Thẩm Bích Thấm, nói: "Con cũng biết đó , trước kia phụ thân đều phải lên trấn làm công, hoặc là xuống ruộng làm việc, luôn luôn đến khuya mới trở về nhà, nương và nhị tỷ thường ở nhà chính làm việc, con và Tiểu Kỳ đều còn nhỏ nên người chăm sóc các con lúc ấy chính là †am lang." "Đúng là như vậy, con không biết mỗi lần con phát bệnh, tam lang phải cõng con đi khắp nơi mượn xe. Ta nhớ có một lần đang trong ngày mùa, trâu bò trong nhà đều phải ra ruộng, thôn trưởng cũng không có ở nhà, tam lang cứ như vậy mà cõng con lên trấn."

Nhớ đến chuyện trước đây, Thẩm Thủ Nghĩa vẫn còn cảm giác chua xót, vành mắt hơi phiếm hồng: "Nếu không phải trùng hợp gặp được thôn trưởng đang trở về, chỉ sợ cặp chân kia của tam lang cũng bị phế đi."

"Con không biết khi đó tam lang tự đi cũng không nổi nữa, thế nhưng trong suy nghĩ đều là con, hắn một mực thúc giục thôn trưởng nhanh đưa con đến chỗ đại phu."

Giọng nói của Thẩm Lâm thị cũng nghẹn ngào: "Lúc ấy đang là tháng sáu, chờ đến khi đưa con đến y quán thì chính hắn cũng bị cảm nắng, đại phu muốn kê đơn cho hắn nhưng hắn một mực không chịu, chỉ muốn bốc thuốc cho con."

"Con vẫn nhớ chuyện này."

Thẩm Bích Tuyết ngồi bên cạnh nghe kể cũng rơi nước mắt: "Trong thôn của chúng ta có cách trị cảm nắng theo dân gian, chỉ cần nấu nước đậu xanh và muối, thế nhưng bà... Thẩm Điền thị lại không cho, sau cùng vẫn phải nhờ đại tỷ phu lấy gừng còn trong nhà mình đến, dùng nước gừng cho tam đệ uống, lúc đó tam đệ mới may mắn vượt qua."

"Ngũ muội, ta cũng nhớ kỹ chuyện này, muội hôn mê, tam ca cũng hôn mê, mấy người Thẩm Điền thị cũng không thèm liếc nhìn đến chúng ta, lúc ấy trong nhà cực kỳ sợ hãi muội và tam ca cứ như vậy mà rời khỏi chúng ta."

Khi đó Thẩm Kỳ Viễn vẫn còn nhỏ tuổi, bởi vì cực kỳ sợ hãi nên để lại ấn tượng rất sâu, cũng từ chuyện này mà Thẩm Kỳ Viễn chính thức chán ghét mấy người nhà chính.

"Khụ, nương, chuyện này đã lâu như vậy, nương còn nhắc đến làm gì?" Vốn dĩ Thẩm Trí Viễn chỉ muốn trêu chọc Thẩm Bích Thấm nhưng không ngờ mọi người lại nhắc đến chuyện đau lòng trước đây, trái lại khiến hắn cảm thấy ngại ngùng.

"Con thật sự không còn nhớ rõ những chuyện này." Lời Thẩm Bích Thấm nói là lời thật lòng vì những ký ức này đều nằm trong trí nhớ của nguyên chủ mà nàng không thể tìm thấy.
Bình Luận (0)
Comment