Làm Giàu: Cuộc Sống Điền Viên Của Nông Nữ (Dịch Full)

Chương 662 - Chương 663: Mất Trí Nhớ

Chương 663: Mất Trí Nhớ Chương 663: Mất Trí NhớChương 663: Mất Trí Nhớ

"Không cần, cũng chỉ tiện tay mà thôi. Đúng rồi, đây là đồ của ngươi, ngươi xem thử có thiếu thứ gì không?"

Sau khi hiểu lầm được làm rõ, người cũng đã tỉnh lại, Thẩm Bích Thấm xem như đã được yên tâm, nàng mỉm cười đưa túi đựng y phục cho hắn: "Đúng rồi, ta họ Thẩm, còn không biết xưng hô với ngươi thế nào?"

"Tại hạ?"

Nghe vậy đối phương bỗng sững sờ, trên mặt lộ vẻ mờ mịt, hắn đau đớn xoa huyệt thái dương của mình, nhẹ giọng nói: "Không biết, dường như tại hạ không còn nhớ rõ gì nữa, không biết có thể làm phiền cô nương nói cho ta biết không?"

"Cái gì? Quên rồi sao?' Nghe vậy, Thẩm Bích Thấm khẽ giật mình, lẽ nào bị nện trúng đầu nên mất trí nhớ rồï?"

"Đúng rồi, cô nương không biết tại hạ đúng không?” Nhìn thấy phản ứng của Thẩm Bích Thấm, dường như thiếu niên đoán được gì đó, trong mắt hắn lộ rõ vẻ hoảng hốt.

"Ta cũng không biết. Ta cứu được ngươi ở trên đường, lúc đó trời mưa rất to, ngươi bị ngôi đình sụp xuống đè trúng."

Thẩm Bích Thấm lắc đầu, sau đó nàng chỉ vào túi đựng y phục nói: "Bên trong này có một khối ngọc ta lấy xuống từ trên người ngươi, trên đó có viết Lý Ngôn Sanh, có lẽ đó là tên ngươi, còn vật gì khác thì ta không đụng vào, ngươi xem thử có tìm được manh mối gì thêm không."

"Được rồi, đa tạ cô nương." Nói xong, thiếu niên bắt đầu tìm kiếm trong túi y phục.

Trong này có hai bộ y phục bằng chất liệu vải thương phẩm, ngoài ra còn có bút, nghiên mực, cộng thêm một quyển sổ được bọc lại bằng giấy dầu, hai quyển sách thuốc và một số bạc.

Nhìn thấy những vật này mà bạc vẫn còn ở đây, Thẩm Bích Thấm biết chuyện người này gặp phải ở ngôi đình kia chỉ là tai bay vạ gió, có lẽ đây là một công tử nhà giàu nào đó đi du lịch mà không phải bị kẻ thù truy sát gì cả, nếu không một kẻ đào. †ẩu nào lại có thể nhàn nhã viết nhật ký thế này.

"Có phát hiện gì không? Có nhớ lại gì không?" Người mất trí nhớ luôn rất mẫn cảm nên Thẩm Bích Thấm phải nhẹ nhàng hỏi.

"Không có."

Thiếu niên thất vọng lắc đầu, sau đó nhìn đến ngọc vài và quyển sổ nhật ký trong tay mình, hắn khẽ nói: "Chỉ là trong này có viết hai chữ Tử Hinh, dường như tại hạ có cảm giác quen thuộc với ngọc bài này."

"Tử Hinh, Lý Ngôn Sanh, cổ sắt cổ câm, Sanh Hinh đồng âm, nếu ngươi thật sự là Lý Ngôn Sanh thì Tử Hinh này chắc chắn chính là tự của ngươi."

Nghe vậy Thẩm Bích Thấm khẽ cười nói.

"Nếu không phải thì sao?" Tuy nam tử này cảm thấy Thẩm Bích Thấm nói rất có đạo lý nhưng trong lòng hắn vẫn rất do dự.

"Tử Hinh, minh đức duy hinh, ta cảm thấy đây chính là tự của ngươi."

Tự này và khí chất trên người hắn rất tương xứng với nhau, Thẩm Bích Thấm nói xong, khẽ mỉm cười: "Chỉ là muốn biết đây có phải tên của ngươi hay không cũng rất đơn giản, ngươi viết chữ xuống đây, chỉ cần nét chữ ngươi viết giống với chữ trên quyển sổ này chẳng phải có thể xác định rồi sao?"

"Đúng là như vậy! Cô nương thật thông minh." Nghe nói vậy hai mắt thiếu niên sáng lên, hắn chắp tay nói với Thẩm Bích Thấm: "Có thể làm phiền cô nương mang bút, mực, giấy đến cho tại hạ không?"

"Chờ một chút!"

Người ta đều nói gần mực thì đen gần đèn thì sáng, cùng nói chuyện với một thiếu niên lễ độ, ôn hòa thế này, Thẩm Bích Thấm cảm thấy trong lúc không hay không biết hành vi và cử chỉ của mình cũng trở nên hòa nhã hơn.

Thiếu niên bị thương ở tay trái nên không gây trở ngại cho chuyện viết chữ. Tư thế hắn thanh cao làm lộ ra khí chất người không nhiễm khói lửa nhân gian. Người ta đều nói chữ cũng như người, câu nói này được thể hiện cực kỳ rõ ràng trên người thiếu niên này.

"Chữ đẹp!"

Hai mắt Thẩm Bích Thấm sáng lên, nàng khen ngợi một tiếng rồi khẽ cười nói: "Nét chữ giống nhau, lần này ngươi có thể yên tâm rồi."

"Đúng vậy, may mắn vì có cô nương cứu giúp. Tử Hinh ở đây cảm tạ cô nương." Lý Ngôn Sanh nở nụ cười rất nhã nhặn, hắn nói lời cảm tạ với Thẩm Bích Thấm.

"Lý công tử khách sáo rồi! Còn về chuyện ngươi bị mất trí nhớ, ta nghĩ có lẽ đây là di chứng do ngươi bị đập vào đầu, chờ mấy ngày sau tình hình khá hơn chút ít ta sẽ đưa ngươi đến y quán xem thử" Thẩm Bích Thấm không thèm để ý, nàng khoát tay nói.

"Vậy làm phiền Thẩm cô nương rồi!"
Bình Luận (0)
Comment