Chương 672: Không Thể Bình Tĩnh
Chương 672: Không Thể Bình TĩnhChương 672: Không Thể Bình Tĩnh
"Linh Nhi? Là vị tiểu thư của Quý phủ sao? Tiến cung tham gia tuyển phi, đây là chuyện tốt mà" Mấy người Thẩm Thủ Nghĩa không biết tình huống, tất cả đều tỏ ra khó hiểu, chỉ có Thẩm Bích Tuyết và Thẩm Kỳ Viễn đồng thời sững sờ.
"Chẳng trách tam ca có phản ứng mạnh như vậy, nhưng mà chuyện này cũng quá đột ngột, thân phận của tiểu thư Tâm Vũ đáng lẽ ra không cần thiết phải tiến cung chứ?" Thẩm Bích Tuyết lập tức hiểu ra, tiến lên nắm lấy tay của Thẩm Bích Thấm, vẻ mặt lo lắng hỏi.
"Ngũ muội, đây là chuyện riêng giữa tam ca và tiểu thư Tâm Vũ, cứ để cho huynh ấy đi thôi, đây có lẽ là lần gặp mặt cuối cùng của hai người họ." Nhìn thấy sắc mặt lo lắng của Thẩm Bích Thấm, Thẩm Kỳ Viễn cũng tiến lên nắm chặt lấy tay của Thẩm Bích Thấm, khẽ lắc đầu khuyên nhủ. “Nhưng hiện tại đã muộn như vậy..." "Mấy đứa đang nói cái gì vậy, chuyện
này rốt cuộc là như thế nào!"
Nhìn mấy người Thẩm Bích Thấm chỉ lo nói chuyện với nhau, mấy người lớn như Thẩm Thủ Nghĩa hoàn toàn không hiểu gì, nghĩ rằng mấy đứa trẻ đang có chuyện gì giấu diếm bọn họ, sắc mặt tập tức thay đổi lên tiếng chất vấn.
"Haiz, để cho tam ca tự mình giải quyết đi, cha mẹ, chuyện này khi nào về nhà con sẽ từ từ kể lại cho hai người biết." Mọi việc đã đến mức này, chắc chắn không thể giấu giếm được nữa, Thẩm Bích Thấm chỉ đành than nhẹ một tiếng, dự định sẽ nói thật với người lớn trong nhà.
Lúc mấy người Thẩm Bích Thấm đang lo lắng giải thích như thế nào cho người lớn trong nhà biết chuyện này thì Thẩm Trí Viễn đang cưỡi ngựa phi như điên về phía huyện thành, hai mắt đỏ ngầu, khuôn mặt tuấn tú điềm đạm vốn có giờ các tràn đây sự hoảng sợ và lo lắng.
Hắn không tin Tâm Vũ cô nương sẽ là người tham hư vinh như vậy, nếu như nàng ấy thực sự gặp khó khăn gì, hắn nguyện ý đứng ra giúp nàng ấy giải quyết, chỉ cần nàng ấy chịu đợi thêm ba năm nữa, sau ba năm, hắn nhất định thi đỗ công danh đến cầu hôn nàng ấy.
Ba năm, chỉ cần ba năm thôi, tại sao, tại sao ngay cả ba năm cũng không đợi được!
"Ào ào...
Lúc Thẩm Trí Viễn đến cổng thành cũng là lúc trời mưa to như trút nước, lúc này đã là canh hai, còn hơn hai tiếng nữa mới đến thời gian mở cổng thành, nhìn cổng thành đóng chặt trước mắt, Thẩm Trí Viễn chị đành dắt ngựa chui vào trong cổng thành tránh mưa. Mặc dù Thẩm Trí Viễn đã cố gắng hết sức ép sát cơ thể đến gần cửa thành, nhưng lúc này sấm chớp âm âm, cuồng phong gào thét, nước mưa lạnh như băng vẫn khiến cả người hắn ướt sũng.
Chỉ là bây giờ cho dù mưa có lạnh đến đâu cũng không thể so sánh được với sự lạnh giá trong lòng hắn.
Thẩm Trí Viễn cứ như vậy trốn sau lưng ngựa, lợi dụng nhiệt độ cơ thể của ngựa mà kiên trì đừng đến rạng sáng.
Ngày hôm sau, khi cửa thành vừa mở ra, mặc dù cả người đã cứng đờ, hai chân tê rần, nhưng hắn vẫn không chút mệt mỏi dắt theo ngựa chạy về phía đông huyện thành, mãi cho đến lúc đi tới cửa đông, lúc này hắn mới lên ngựa tiếp tục phi nước đại dọc theo Quan lộ ở bờ nam sông Cửu Long.
Sau khi giục ngựa chạy khoảng 40 dặm, Thẩm Trí Viễn cuối cùng cũng đến bến tàu Nguyệt cảng. Nguyệt cảng là điểm khởi đầu gần nhất của phủ Chương Châu từ biển đến kinh thành.
"Có một con hào nước bao quanh như Yển nguyệt (*vầng trăng khuyết), Nguyệt cảng nằm ở cửa sông Cửu Long năm mươi dặm về phía Đông Nam của phủ Chương Châu, cách cửa thành phía đông khoảng bốn mươi dặm, thông với thủy triều bên ngoài, bên trong có nhiều khe suối, nó được đặt tên vì hình dạng giống như mặt trăng.
Phúc Kiến nhiều đồi núi, cũng nhiều thiên tai, mà lúc này Nam Minh vẫn chưa đưa vào Phúc Kiến giống cây trồng năng suất cao thích hợp địa hình ở đây, cho nên lương thực trồng cho tháng năm căn bản không đủ để tự cung tự cấp.
Do đó, sau khi phát hiện không thể kiếm thêm thu nhập gì từ đất liền, một số người Phúc Kiến gan dạ và có đầu óc thông minh đã đặt mục tiêu đến trên biển.