Chương 674: Không Đủ Tư Cách
Chương 674: Không Đủ Tư CáchChương 674: Không Đủ Tư Cách
Thẩm Trí Viễn hơi sửng sốt một chút, sau đó nhỏ giọng thống khổ nói: "Ta không làm được, ba năm, ta thích nàng ba năm rồi, ta thích một người lâu như vậy rồi, sao †a có thể nói quên là quên được chứ?"
Nghe được những lời này của Thẩm Trí Viễn, Quý Tư Linh nhất thời sững sờ tại chỗ, nàng không ngờ tình cảm mà Thẩm Trí Viễn dành cho nàng lại sâu đậm đến vậy, ba năm, thứ tình cảm này trầm trọng đến mức khiến nàng gần như bị ngạt thở.
Nhưng vậy thì sao chứ, nàng đã định sẵn không thể đáp lại phần tình cảm sâu sắc này được rồi.
Trải qua những ngày tháng chung ở bên nhau, nàng đã biết Thẩm Trí Viễn tuyệt đối không phải là vật trong ao (*người có tài, không phải người tâm thường), sau này nhất định sẽ đạt được thành tựu lớn, nàng không thể để hắn vì mình mà bị hủy hoại được.
"Thẩm Trí Viễn, nếu ngươi vẫn ngoan cố như vậy thì chúng ta nghe cả bạn bè cũng không thể làm rồi."
Khẽ nhắm mắt lại, sắc mặt Quý Tư Linh lập tức trầm xuống, mang theo sự lạnh lùng xa cách mà Thẩm Trí Viễn chưa từng thấy, ngẩng cao đầu, giọng điệu lãnh đạm, kiêu ngạo như phượng hoàng trên chín tầng mây, nói: "Ta bởi vì Thấm Nhi mới kết bạn với ngươi, lại không ngờ ngươi lại không biết tự hiểu lấy như vậy, Quý Tư Linh ta đây sớm đã thề rằng nhất định phải trở thành nữ nhân tôn quý nhất thiên hạ này, tiến cung là giấc mơ từ nhỏ của ta, chỉ bằng một tên phàm phu tục tử như ngươi cũng dám lên tiếng nói ra những lời đó, thật sự quá buồn cười."
"Tiểu thư Tâm Vũ, tại sao nàng lại nói ra những lời như vậy, rõ ràng nàng..." "Câm miệng, Tâm Vũ là tên để cho ngươi có thể gọi sao, ta cũng không biết ngươi lại có tâm tư xấu xa như vậy đối với ta, từ nay về sau ngươi không còn là bạn của Quý Tư Linh nữa."
Quý Tư Linh lạnh lùng cắt ngang lời của Thẩm Trí Viễn, sau đó hờ hững xoay người, chậm rãi đi về phía bến tàu, nói: "Thẩm Trí Viễn, muốn vào được mắt của ta, ngươi không đủ tư cách."
Đúng vậy, không đủ tư cách, không ai trong hai người họ đủ tư cách cả, Không thể làm chủ được cuộc sống của mình.
Để mặc cho nước mắt không ngừng rơi xuống, Quý Tư Linh bước từng bước kiên định về phía trước, có một số chuyện một khi đã làm ra quyết định thì không thể quay đầu lại được nữa, trên thế gian này điều khó có thể tránh thoát nhất chính là vận mệnh, nó không cho phép nàng lại tiếp tục tùy hứng nữa. Nắm chặt lấy lồng ngực đau nhức, cứ để cho hạt giống tình yêu chưa nảy mầm này chôn sâu trong đáy lòng của nàng đi, có nó ở đó, có lẽ những ngày tháng sau này của nàng sẽ không còn cô đơn và quạnh quế như vậy nữa.
Ngươi không đủ tư cách...
Những lời này liên tục văng vẳng bên tai của Thẩm Trí Viễn, khiến hắn đột nhiên mất hết sức lực, đứng tại chỗ giống như một con rối bị đứt dây, cứ ngẩn ngơ nhìn Quý Tư Linh từng bước một bước lên thuyền rồi biến mất.
Ngươi không đủ tư cách...
Sự thật phũ phàng như một thằng nhóc dao nhọn đâm vào lồng ngực của hắn, máu chảy đầm đìa khiến người ta thấy tuyệt vọng.
Sáng sớm hôm sau Thẩm Trí Viễn mới trở về nhà, cả người sốt cao bị ngựa dẫn về nhà, trong lúc bệnh nặng vẫn luôn gọi tên của Quý Tư Linh.
Nhìn thấy Thẩm Trí Viễn như vậy, cả nhà đều cảm thấy vô cùng đau lòng, nước mắt của Thẩm Lâm thị cũng không ngừng tuôn rơi, vẫn luôn ở bên cạnh chăm sóc hắn, mọi người khuyên bảo thế nào bà ấy cũng không rời đi.
Lần bị bệnh này của Thẩm Trí Viễn ốm ước chừng 7 ngày 7 đêm, sau khi khỏi bệnh lại trực tiếp nhốt mình trong phòng, mặc cho mọi người có khuyên bảo như thế nào cũng không chịu đi ra.