Chương 679: Hóa Ra Là Như Vậy?
Chương 679: Hóa Ra Là Như Vậy?Chương 679: Hóa Ra Là Như Vậy?
"Sao có thể không phải con ruột chứ? Yêm thấy chắc chắn là do lão già kia đã vụng trộm sau lưng yêm để sinh ra hẳn, mày không biết khi hắn được mang về đã mặc đẹp như thế nào đâu, chắc chắn là do người nhà đối phương thấy lão già kia không đủ tư cách, cho nên mới ném nhi tử cho hắn nuôi dưỡng."
Thẩm lão thái càng nói càng uất ức, chán ghét chỉ vào Thẩm Thủ Nghĩa nói: "Nếu như thật sự không phải con trai ruột, thì sao lão già kia có thể tốt bụng như vậy, hắn đối xử với con trai ruột của mình cũng chưa tốt như vậy đâu, cho nên mỗi lần nhìn thấy mày, lão nương đều hận không thể xông lên bóp chết mày."
"Ha hả, ha ha ha... Hóa ra là vậy, hóa ra mọi chuyện là như vậy!"
Thẩm Thủ Nghĩ vẫn luôn im lặng đột nhiên cười phá lên, nhưng trong nụ cười lại tràn đầy sự xót xa, hốc mắt ông ấy đỏ bừng, sau đó nhìn Thẩm lão thái một cái rồi cúi người thật sâu, sắc mặt nhàn nhạn nói: "Công ơn nuôi dưỡng lớn hơn trời, mặc dù bà không phải là mẫu thân của tôi, cũng chưa từng đối xử tử tế với tôi, nhưng dù sao bà cũng đã nuôi tôi khôn lớn, ân tình nên đền đáp, tôi cho rằng làm trâu làm ngựa cho nhà họ Thẩm mười mấy năm qua đã trả hết rồi, cái cúi đầu cuối cùng này coi như chứng minh cho sự cắt đứt quan hệ giữa hai chúng ta, sau này không còn liên quan gì đến nhau nữa."
Nói xong, Thẩm Thủ Nghĩa lập tức quay người lảo đảo bước ra khỏi nhà chính của nhà họ Thẩm.
Nơi mà kể từ sau khi Thẩm Trường Thanh qua đời không bao giờ mang lại ấm áp cho ông ấy nữa, từ nay về sau, ông ấy sẽ không bao giờ đến đây nữa. Chỉ là giây phút này, trong lòng ông ấy đột nhiên cảm thấy rất trống rỗng, khó chịu đến mức muốn rơi lệ.
"Lấy ra đây!"
Nhìn Thẩm Thủ Nghĩa bước ra khỏi nơi này, Thẩm Bích Thấm đột nhiên chìa tay về phía Thẩm lão thái.
"Lấy, lấy cái gì!" Thẩm lão thái sửng sốt, có chút không hiểu trợn tròn mắt.
"Bà giả bộ gì chứ, nếu như cha ta là được ôm từ bên ngoài về, vậy chắc chắn có tín vật chứng minh thân thế của ông ấy, mang ra đây, để ta còn cầm nó đi tìm bà nội thật sự của ta."
Thẩm Bích Thấm nhếch môi cười lạnh nói: "Ta sớm nên đoán ra bà không phải bà nội ruột của mình rồi chứ, làm gì có bà nội nào lại độc ác như bà chứ."
"Mày, hừ, tín vật gì chứ, lão nương chưa từng nhìn thấy bao giờ, nếu như không phải lão già kia nói rằng đối phương cho ông ta một trăm lượng bạc thì làm sao lão nương có thể đồng ý nhận nuôi tên tiện loại kia chứ." Nghe vậy, Thẩm lão thái trợn trừng hai mắt, vẻ mặt hung ác nói.
"Không có tín vật, vậy được, mang quần áo khi ôm cha ta về ra đây."
Có tín vật hay không cũng chỉ là do Thẩm Bích Thấm suy đoán mà thôi, nhìn dáng vẻ này của Thẩm lão thái cũng không giống như đang lừa người, nhưng nếu như muốn điều tra rõ thân thế của cha nàng, thì cũng có thể tìm được một số manh mối từ vải dệt trên tã lót.
"Đốt rồi, ta đã đốt nó vào ngày lão già kia mất rồi." Vẻ mặt Thẩm lão thái tràn đầy đắc ý nói: "Làm sao lão nương có thể để lại món đồ mà lão già kia quý trọng cho chướng mắt mình làm gì."
"Điền Hạnh Hoa, bà giỏi lắm, thiên đạo có luân hồi, cẩn thận ngày sau gặp báo ứng đấy!"
Nhìn dáng vẻ này của Thẩm lão thái, Thẩm Bích Thấm tức giận đến mức suýt chút nữa đánh cho bà ta một trận, tức giận trừng mắt nhìn mấy người trong phòng một cái, sau đó xoay người chạy theo Thẩm Thủ NgHĩa.
Không có tín vật, ngay cả quần áo khi còn nhỏ cũng đã bị đốt, muốn điều tra về thân thế của Thẩm Thủ Nghĩa hoàn toàn không có hy vọng gì.
"Nương, nương không sao chứ?"
Sau khi Thẩm Bích Thấm đi rồi, Thẩm Lý thị mới căng thẳng tiến lên đỡ Thẩm lão thái dậy, nhìn ra ngoài cửa vừa sợ hãi vừa ghen tị nói: "Cái con nha đầu chết tiệt kia quá hung dữ, sao lại có người thích con nha đầu hung dữ như vậy chứ, hơn nữa còn là Võ trạng nguyên, thật sự là quá may mắn mà."
"Hừ, cho dù may mắn đến đâu thì cũng chỉ là một tiện nha đầu do đứa con hoang sinh ra thôi." Đẩy Thẩm Lý thị ra, Thẩm lão thái oán giận đi vào trong phòng.