Làm Giàu: Cuộc Sống Điền Viên Của Nông Nữ (Dịch Full)

Chương 682 - Chương 683: Nghĩ Thông

Chương 683: Nghĩ Thông Chương 683: Nghĩ ThôngChương 683: Nghĩ Thông

"Sao lại có thể bất cẩn như vậy chứ? Nhanh vào nhà, huynh giúp muội băng bó vết thương, nếu như không làm sạch gai trúc, sẽ khiến vết thương bị mưng mủ, như vậy thì không ổn đâu." Lý Ngôn Sanh đứng bên cạnh thấy vậy thì sắc mặt lập tức thay đổi, vội vàng chạy đến đỡ Thẩm Bích Thấm vào nhà.

"Không nghiêm trọng như vậy đâu, á - nhẹ một chút, nhẹ một chút, đau..."

Sau khi lấy lại tỉnh thần từ trong sự kích động, tri giác của tay Thẩm Bích Thấm mới khôi phục lại, khiến nàng đau đến mức nhe răng trợn mắt.

"Rất nhánh sẽ không thấy đau nữa, muội cố gắng kiên nhân một chút."

Thấy vậy Lý Ngôn Sanh bất đắc dĩ lúc đầu, vừa rồi nhìn thấy dáng vẻ bình tĩnh của cô nhóc này, hẳn còn tưởng rằng cô bé không sợ đau, bây giờ xem ra, chỉ là cảm xúc phản ứng tương đối chậm mà thôi.

Bàn tay của Lý Ngôn Sanh và Mộ Dung Húc đều trong suốt như ngọc, thon dài đẹp giống nhau, nhưng tay của Lý Ngôn Sanh nhìn mịn màng hơn so với Mộ Dung Húc, gây hơn một chút, bàn tay này chỉ có người làm bác sĩ mới có, sạch sẽ và mềm mại.

Nghĩ đến Mộ Dung Húc, Thẩm Bích Thấm nhịn không được mỉm cười, bàn tay của hắn có lẽ cũng giống như nàng, hẳn là cũng nhuốm không ít máu tươi.

"Cũng may chỉ là vết thương ngoài da, chỉ cần điều dưỡng mấy ngày thì sẽ khỏi thôi, mấy ngày nay muội nhớ đừng cử động nhiều, đừng để vết thương chạm vào nước." Sau khi giúp Thẩm Bích Thấm băng bó xong, Lý Ngôn Sanh mới nhẹ nhàng dặn dò. "Dạ, cảm ơn Tử Hinh ca ca."

Thẩm Bích Thấm nhìn hai tay của mình, trong lòng cảm thấy rất bất đắc dĩ, may mà không phải vết thương nghiêm trọng, nếu không vài ngày nữa trong trang viên đến thời điểm bận rộn, sẽ không có thời gian để điều trị.

"Cô nương, tay đã băng bó xong chưa ạ, phu nhân gọi cô nương đến ăn bánh trôi, gọi cả Lý công tử cũng cùng qua đó." Lúc này Phong Ngâm mỉm cười bước vào nói.

"Được, đi thôi." Thẩm Bích Thấm gật đầu một cái, sau đó cùng Lý Ngôn Sanh đi đến phòng khách, lúc này Phùng lão cũng đã ở đấy rồi.

Sau khi Mộ Dung Húc rời đi, vốn dĩ Thẩm Bích Thấm muốn đón Phùng lão đến nhà họ Thẩm để tiện chăm sóc, nhưng mà Phùng lão không đồng ý, sau đó cô nghĩ đến Thẩm Kỳ Viễn mỗi ngày đều đến chỗ ống ấy để học tập, cũng giống cũng tương đương với việc chăm sóc cho Phùng lão, hơn nữa Ngân Lang cũng ở đó, cho nên Thẩm Bích Thấm mới từ bỏ ý định này, nhưng mà đông chí thì nhất định không thể để Phùng lão ở nhà một mình được.

"Phùng gia gia!" Nhìn thấy Phùng lão, Thẩm Bích Thấm lập tức nở nụ cười tiến lên chào hỏi.

"ƠI...

Nhìn thấy thấy Thẩm Bích Thấm, hai mắt Phùng lão lập tức cười híp thành một đường chỉ, hiền từ xoa đầu của Thẩm Bích Thấm, sau đó mới nhìn về phía tay của Thẩm Bích Thấm, quan tâm hỏi: "Sao lại bị thương thế này, nha đầu à, tay của cháu sao bị thương thế?"

"À, đó chỉ là vết thương ngoài da thôi ạ, là do hôm nay lúc cháu luyện bắn cung đã vô tình khiến cung bị gãy." Thẩm Bích Thấm quơ quơ cái tay bị thương, vẻ mặt không sao nói. "Hoá ra là hôm nay bị thương à, sau này cháu phải cẩn thận hơn nhé." Nghe vậy, trong mắt Phùng lão hiện lên một tia đã hiểu, sau đó mới quan tâm dặn dò.

"Vâng, cháu biết rồi ạ" Thẩm Bích 'Thấm vội vàng ngoan ngoãn gật đầu nói.

"Nương, tam ca đâu rồi?' Lúc này, Thẩm Kỳ Viễn cũng từ ngoài cửa đi vào, phát hiện không thấy bóng dáng của Thẩm Trí Viễn, không khỏi có chút thất vọng nói: "Tam ca vẫn không chịu ra ngoài sao?”

"Con đi gọi huynh ấy..."

"Trí Viễn..."

Ánh mắt của Thẩm Bích Thấm hơi nheo lại, đang định đứng dậy thì thấy Thẩm Trí Viễn ăn mặc chỉnh tề xuất hiện trước cửa.

"Trí Viễn, con đã nghĩ thông suốt rồi à? Thật sự tốt quá." Thẩm Lâm thị kích động đỏ ửng khoé mắt, chạy đến ôm chặt lấy hắn.

"Nương, nhi tử bất hiếu, khiến nương phải lo lắng rồi."

Nhìn thấy Thẩm Lâm thị đau lòng như vậy, trong lòng Thẩm Trí Viễn cảm thấy rất áy náy, cảm thấy hành động trước đây của bản thân thực sự quá ích kỷ, ngũ muội nói rất đúng, hắn thực sự là một đứa con bất hiếu.
Bình Luận (0)
Comment