Chương 687: Là Nơi Tốt
Chương 687: Là Nơi TốtChương 687: Là Nơi Tốt
Thẩm Thủ Nghĩa hoàn toàn bất ngờ, ông ấy lại không biết trong nhà mình lại có những người lai lịch đáng ngạc nhiên như vậy. Nếu xây dựng thương đội với những người như thế, thương đội này tuyệt đối sẽ không có sơ hở nào: "Thế nhưng nếu để họ xây dựng thương đội thì trang viên bên kia sẽ thế nào, chẳng phải không còn đủ người lao động sao?"
"Vâng. Cho nên con đang dự tính tuyển người đến trang viên hỗ trợ."
"Thế nhưng trang viên của chúng ta để người tùy tiện vào như vậy chỉ sợ không được ổn lắm." Thẩm Thủ Nghĩa nhíu mày, ông ấy không đồng ý.
"Cho nên người chúng ta tuyển vào phải là những người có điều kiện cuộc giống gian khổ, là những người vô cùng cần công việc để nuôi sống gia đình, những người khó có được bữa ăn no. Con nghĩ nếu những người này có được một công việc ổn định, sẽ không ai tự hủy đi bát cơm của mình đâu."
Thẩm Bích Thấm khẽ cười nói tiếp: "Huống hồ, đương nhiên chúng ta vẫn phải bắt buộc họ ký giao kèo giữ bí mật."
"Ừm, con nói rất chính xác!"
Lúc này Thẩm Thủ Nghĩa mới gật đầu đồng ý với cách làm của nàng, sau đó ông ấy lại khẽ thở một hơi dài, nói: "Nghe nói mấy ngày trước đây có một nhóm giặc Oa tấn công vào Nguyệt Cảng, làm gần trăm người tử vong, tuy nói nhóm giặc Oa kia đã chạy đến nơi khác nhưng không ai cam đoan không có nhóm giặc Oa khác lại tấn công, vì vậy mà hầu hết bách tích bên kia đều chọn cách bỏ đi, rời khỏi quê hương."
Mấy năm gần đây Nguyệt Cảng bên kia càng ngày càng phồn hoa, chính vì vậy đã lọt vào tâm ngắm của giặc Oa, cũng bởi vì chuyện này mà toàn bộ phủ Chương Châu đều bàng hoàng, hoang mang, bách tích ở Nguyệt Cảng bên kia có thể đi đều đã rời đi sạch.
"Những Vệ Sở binh bên đó quả thực vô dụng."
Nói đến chuyện này Thẩm Bích Thấm cũng tràn đầy căm hận, những Vệ Sở binh của Nam Minh trong thời kỳ khai quốc rất tài giỏi nhưng cho đến hiện tại đã hoàn toàn vô dụng.
Gian thần Diêm Tùng làm chủ khiến chính trị, binh lính đều trở nên lỏng lẻo, hầu hết binh lính đều trở thành những kẻ nhiễm đầy thói hư tật xấu, không còn chút lực chiến đấu nào, cộng thêm phần lớn trong số giặc Oa đều là các võ sĩ tài giỏi và các lãng nhân, đám lính kia căn bản không ngăn cản được.
Thật sự là võ sĩ và lãng nhân? Làm một người hiện đại có thể sẽ cảm thấy võ sĩ chính là từ ngữ mang màu sắc thanh tao và giàu chủ nghĩa lãng mạn nhưng thật ra nghề nghiệp chân chính của những võ sĩ này chính là giết người, cướp tiền, cực kỳ hung tàn.
Mà lãng nhân cũng chính là võ sĩ sau những cuộc chiến thất bại bị mất chủ nhân và trở thành lưu lạc tứ xứ, những lãng nhân này đều trải qua nhiều cuộc chiến nên họ còn tàn nhẫn hơn các võ sĩ thông thường, quả thực chính là những công cụ giết người tốt nhất.
Vì vậy với quân đội hiện nay của Nam Minh mà nói, gặp phải lãng nhân và võ sĩ quả thực chỉ có thể bị giết.
"Ôi, tình hình bây giờ còn chưa nghiêm trọng lắm, chỉ thỉnh thoảng mới bị tấn công, cha thấy nếu có nhiều cuộc tấn công hơn thì e là cuộc sống của chúng ta sẽ càng khó khăn hơn." Thẩm Thủ Nghĩa không khỏi nhíu mày, nói không hết những lo lắng của mình.
"Phụ thân, cha nói bây giờ Nguyệt Cảng bên kia đã không có người ở nữa rồi sao?" Đột nhiên Thẩm Bích Thấm mở to hai mắt, nàng hơi kích động nhìn Thẩm Thủ Nghĩa, hỏi.
"Đúng là như vậy. Làm sao?" Thấy Thẩm Bích Thấm dường như rất phấn khởi, Thẩm Thủ Nghĩa cũng không hiểu rõ.
"Nguyệt Cảng chính là nơi rất tốt."
Thẩm Bích Thấm híp mắt, nàng vẫn chưa quên kiếp trước Nguyệt Cảng chính là nơi phồn hoa đến mức được người ta gọi là "Tô Hàng phiên bản nhở, nếu như có thể dẹp được loạn thì đó tuyệt đối là vùng đất hoàng kim.
"Nơi tốt?"
Nghe vậy Thẩm Thủ Nghĩa giật mình, ông ấy lập tức tỏ ra sợ hãi nói: "Thấm Nhị, lẽ nào con chú ý đến Nguyệt Cảng bên kia? Chỗ đó là nơi mà người ta tránh còn không kịp, con tuyệt đối không được hồ đồ!"