Làm Giàu: Cuộc Sống Điền Viên Của Nông Nữ (Dịch Full)

Chương 693 - Chương 694: Thu Nhận Đồ Đệ

Chương 694: Thu Nhận Đồ Đệ Chương 694: Thu Nhận Đồ ĐệChương 694: Thu Nhận Đồ Đệ

Người như vậy mới thật sự là quý giá, nếu ở kiếp trước họ chính là nhân tài đáng trân trọng, cho dù gãy chân hay gãy tay nhưng kinh nghiệm của hắn mới thật sự là giá trị vô giá.

"Hóa ra... Hóa ra là vậy. Cô nương quả nhiên thông tuệ hơn người, tiểu nhân thật sự phục cô nương sát đất!" Nghe Thẩm Bích Thấm nói, Trần Hữu Chí sững sờ nhưng sau đó trên mặt hắn hiện rõ sự bội phục. Cô nương nhà hắn quả nhiên cao minhl

"Lão thất, vị thiếu phu nhân tương lai nhà chúng ta không chỉ không đơn giản mà còn là một yêu nghiệt!"

Ba Long Ẩn Vệ đang núp trong bóng tối quan sát đều trợn mắt há mồm. Yêu nghiệt thông minh như vậy! Bọn hắn hoàn toàn tâm phục khẩu phục Thẩm Bích Thấm.

Rất nhanh sau đó Trân Hữu Chí đã đưa Trịnh Hổ đến nơi.

Trịnh Hổ là một hán tử trong bề ngoài khá dũng cảm, khoảng bốn mươi tuổi, trên mặt có một vòng râu quai nón, mặt chữ điền, giữa hai đầu lông mày hiện rõ vẻ uy nghiêm.

Người như thế này nên là một nhân vật kiêu hùng, xưng bá một phương mới đúng nhưng vẻ mặt mệt mỏi, râu tóc xám trắng, cánh tay trái bị đứt đến tận gốc, chân phải hơi thọt, đi đường khập khiếng hiện rõ vẻ tàn phế.

"Đa tạ cô nương thu nhận ta."

Nhìn thấy Thẩm Bích Thấm, rõ ràng Trịnh Hổ đã rất ngạc nhiên, ông ấy không ngờ chủ nhân lại là một tiểu cô nương còn nhỏ tuổi thế này.

Nhớ đến năm đó ông ấy đã từng là một nhân vật hăng hái, quát tháo một phương, bây giờ phải đến mức cúi đầu trước một tiểu cô nương thì trong lòng không tránh khỏi cảm thấy đẳng chát.

Sau này phải ăn nhờ ở đậu, ông ấy lại là người tàn phế không thể làm được gì, chỉ sợ gây thêm phiền phức cho người huynh đệ Hoàng Sơn của mình.

Trịnh Hổ cúi đầu, vì không muốn Hoàng Sơn thêm phiền nên ông ấy phải chuẩn bị cho việc sẽ bị người ta khinh bỉ, cho dù thế nào ông ấy cũng sẽ nhịn, nếu không sẽ làm uổng phí ý tốt của Hoàng Sơn.

"Thúc chính là Trình Hổ? Thúc khá lớn tuổi hơn ta nên ta sẽ gọi thúc là Trình thúc.”

Nào ngờ phản ứng của Thẩm Bích Thấm hoàn toàn vượt ngoài dự liệu của ông ấy, Thẩm Bích Thấm không gây khó dễ ông ấy mà ngược lại còn vô cùng lễ độ: "Trình thúc khách sáo quá, thúc chịu đến thế này đã là vinh hạnh cho tiểu nữ."

"Cô nương khách sáo! Tiểu nhân có tài đức gì để cô nương khen ngợi như vậy?" Trịnh Hổ rõ ràng rất bất ngờ.

"Trình thúc nói gì vậy? Ta đã nghe Hoàng Sơn nói về chuyện của thúc, thực sự không dám giấu giếm, trong tương lai ta muốn mua thuyền phát triển việc buôn bán trên biển, đến lúc đó phải làm phiền đến Trình thúc rồi."

Thẩm Bích Thấm khẽ cười nói: "Trình thúc có kinh nghiệm vài chục năm đi trên biển, nghe nói thúc cũng đã đến không ít phiên quốc hải ngoại, có thúc ở đây ta cũng có thể yên tâm."

"Cô nương... Những gì cô nương nói đều là quá khứ cả rồi, hiện tại ta cũng chỉ là một phế nhân mà thôi, không thể giúp được cô nương chuyện gì cả." Nghe vậy trên mặt Trịnh Hổ không khỏi lộ vẻ đau thương, cuộc sống hiện nay của ông ấy chính là sống không bằng chết.

"Trình thúc đâu phải phế nhân, thúc không thể tự mình lái thuyền nhưng lại có thể thu nhận đồ đệ."

Thẩm Bích Thấm bước lên thi lễ một cách kính cẩn, vẻ mặt thành thật nói: "Còn hy vọng Trình thúc có thể giúp ta huấn luyện một đội thuyền viên xuất sắc."

"Thu... Thu nhận đồ đệ?"

Nghe vậy đôi mắt Trịnh Hổ vốn đang ủ rũ nhưng đột nhiên lóe sáng, cả người run lên vì kích động, sau một lúc lâu ông ấy khụy gối, quỳ xuống trước mặt Thẩm Bích Thấm, hai mắt đỏ bừng, nghẹn ngào nói: "Tiểu nhân đồng ý. Từ này về sau cái mạng của Trịnh Hổ cũng là của cô nương, vì cô nương tiểu nhân không tiếc xông pha khói lửa!"

Đúng vậy! Thu nhận đồ đệ. Ông ấy không có cách nào tự mình cầm lái nhưng ông ấy có thể để đồ đệ giúp ông ấy tiếp tục đi đến đích. Lần này rốt cuộc Trịnh Hổ đã tìm được giá trị tôn tại của chính mình, thì ra ông ấy không phải phế vật, chí ít ông ấy vẫn rất hữu dụng trước mắt thiếu nữ rực rỡ này.
Bình Luận (0)
Comment