Chương 706: Xe Lăn
Chương 706: Xe LănChương 706: Xe Lăn
Thấy tức phục Thẩm Điền đi ra ngoài, Thẩm Bích Thấm liền đi đến bàn, lấy bút bắt đầu phác họa thiết kế, Thẩm Lâm thị cũng tò mò đi đến bên cạnh người nàng nhìn, tuy rằng trong lòng nghi hoặc, nhưng cũng không hề mở miệng quấy rầy.
"Thấm nha đầu, ngươi muốn làm đồ gì vậy?" Nhưng mà chỉ một lát sau, Thẩm Điền mồ hôi đầy đầu đi cùng tức phụ đến.
"Chính là cái này, không biết Điền bá bá có thể làm được hay không." Lúc này bản thiết kế của Thẩm Bích Thấm vừa mới hoàn thành, nàng liền đưa nó cho Thẩm Điền.
"Hả... Đây là cái gì?" Tiếp nhận lấy bản vẽ, Thẩm Điền gãi đầu nghi hoặc nói,Đây là ghế tựa có bánh sao?”
"Không sai, chính là xe lăn." Thẩm Bích Thấm gật đầu nói,'Chuyên dùng cho người tàn tật sử dụng, chỉ cần bọn họ có tay có thể hoạt động thì có thể tác động lên bánh xe, khiến cho chiếc ghế này có thể di chuyển."
"Cái này... Cái này, thật là kỳ diệu quát"
Nghe vậy, đôi mắt Thẩm Điền trừng lớn, đôi tay kích động đến nỗi run rẩy vô cùng mạnh/Nếu có thể làm ra thứ này thì không biết còn có thể giúp được bao nhiêu người đâu! Được, ta nhất định sẽ làm ra nói"
"Được, vậy cảm tạ Thẩm Điền bá bá, hy vọng là bá làm được càng nhanh càng tốt." Thẩm Bích Thấm mỉm cười gật đầu.
"Cháu yên tâm, ta sẽ tập chung nghiên cứu cái này, cho dù không cần ăn cần uống cũng phải làm ra bằng được." Thẩm Điền nhìn chằm chằm vào bản vẽ cũng không hề ngẩng đầu lên nói.
Thấy thần trí Thẩm Điền đã bị bản vẽ dẫn đi thì Thẩm Bích Thấm và Thẩm Lâm thị cũng không ở lại lâu hơn, liền gửi tiền đặt cọc và rời đi.
Mẹ con hai người vừa rời khỏi tiệm thì đúng lúc cơn mưa phùn kéo đến, mấy người Thẩm Trí Viễn còn đang cuống quít dọn đồ, thấy vậy ba người cũng lập tức xuống xe chạy đến hỗ trợ.
Đợi đến khi đã đem được tất cả đồ vào nhà rồi thì Thẩm Lâm thị liền đến sửa sang phòng cho Thẩm Trí Viễn, còn Thẩm Bích Thấm thì đi tìm Lý Ngôn Sanh báo chuyện của Trình Hổ.
Khi vừa tới cửa hàng thì đập vào mắt nàng chính là Lý Ngôn Sanh kiên nhẫn điều trị cho người bệnh, bộ dạng nghiêm túc, cùng với dung mạo tuấn tú, đúng là cảnh đẹp ý vui không nói nên lời.
Từ khi Thẩm Bích Thấm đến cổ đại thì xem như cũng gặp qua không ít mỹ nam, Quý Hiên Dật ưu nhã tôn quý, Tống Nhất Phàm kinh diễm, Mộ Dung Húc lạnh lùng, tất cả đều là những nhân vật tuấn tú tuyệt mỹ.
Nhưng Lý Ngôn Sanh lại khác biệt, hắn ôn nhu như ngọc, điềm đạm mà không lạnh lùng, giơ tay nhấc chân đều ưu nhã, như là tiên nhân trong tranh, xuất trần thoát tục, không hề dính chút khói bụi nhân gian nào.
Ở trước mặt hắn cũng sẽ không có cảm giác áp bức hay ngăn cách gì, chỉ cảm nhận được sự vô cùng thoải mái, khi cùng hắn nói chuyện thì sẽ cảm nhận như bản thân đang tịnh tâm vậy, tâm trạng cũng tốt lên rất nhiều.
"Thấm Nhị, ngươi tới từ khi nào?"
Chờ khi chẩn trị xong cho người bệnh thì Lý Ngôn Sanh mới phát hiện ra Thẩm Bích Thấm đã đến bên đây và ở một bên nhìn mình từ bao giờ, trên mặt hắn lập tức hiện lên một ý cười ôn nhã.
"Vừa mới tới." Thẩm Bích Thấm cũng hơi mỉm cười, tiến lên nói "Thấy huynh đang bận rộn nên ta không dám quấy rầy, ta qua đây là muốn nói với huynh, Trình thúc đã quyết định sẽ nối xương lại một lần nữa."
"Trình tráng sĩ quả đúng thật là dũng sĩ, ta hiểu được, hôm nay ta sẽ về sớm một chút."
Nghe vậy, trong mắt Lý Ngôn Sanh hiện lên một tia khâm phục, tán thưởng nhìn Thẩm Bích Thấm mỉm cười nói,'Thấm Nhi, hôm nay ta mới nghe Thẩm lão gia nói, chuyện tăng lương cùng với việc ở nguyệt cảng kia, đây hẳn là chủ ý của muội phải không?"
Tuyên Châu phủ, cách Long Khê huyện khá xa, thời cổ đại, tin tức đều bị chặn lại, nhưng hôm nay lại thành công truyền đến đây thì có thể nói Thẩm Thủ Nghĩa ở Chương Châu phủ có thể nói là có thanh danh vô cùng lớn, trên đường đi cũng có rất nhiều người vấn an chào hỏi, đồ trong cửa hàng cũng bán được ngày càng nhiều.